Hắn đấm một quyền lên cái cây bên cạnh, trên thân cây bị hắn đấm đến mức lõm xuống một phần, sau đó hắn một đường dọc theo dấu vết trên mặt đất bước chân tìm tới chân núi, hắn đứng ở trên sườn núi, nhìn dấu vết đám bò rừng để lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người canh gác phía sau Lão Hổ Doanh, đôi mắt hắn híp lại, sau đó đột nhiên xoay người, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong cánh rừng.
Ngày ba mươi Tết Tô Oanh dậy rất sớm, đây chính là năm đầu tiên nàng đến thế giới này, giống như chiến hữu đã từng nói với nàng, đi đến đâu cũng phải có quy củ lễ nghi.
Cho nên nàng thay bộ y phục Bạch Sương cùng những người khác tự tay làm riêng cho nàng nhân dịp này, nàng còn mang giày mới, buộc mái tóc dài thành cái đuôi ngựa.
Sau khi thu dọn lưu loát sạch sẽ, nàng mới trở lại trước giường gọi hai tiểu tử kia dậy, y phục mới để bọn chúng thay cũng đã chuẩn bị xong.
Hôm nay các nàng định mời vực trưởng các khu tới ăn bữa cơm đoàn viên để thúc đẩy mục tiêu sang năm Lão Hổ Doanh có thể phát triển tốt hơn.
Cho nên sáng sớm thức dậy, Hạ Thủ Nghĩa bọn họ lập tức bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tối nay cần dùng đến, muốn mời người tới thì tính toán nguyên liệu làm bữa ăn cho cả trăm người, lượng công việc này thật sự không dễ dàng.
Bọn Bạch Sương cũng đã thức dậy từ sáng sớm để đến hậu viện hỗ trợ.
"Hai tiểu lười biếng, thức dậy thôi."
Tô Oanh nhéo nhéo mũi hai tiểu tử kia, hai tiểu tử kia rầm rì một tiếng mới nhăn nhó ngồi dậy.
Sau khi Tô Oanh thay xong y phục cho bọn chúng thì hài lòng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng mịn màng của chúng, hơn nữa nàng phát hiện bọn chúng đều đã cao lên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều trở nên trắng trẻo non nớt, bộ dáng xanh xao vàng vọt như lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
"Các con rất cao, lát nữa chơi cùng Lâm Sanh ca ca đi, đừng chạy loạn, biết chưa?"
"Đã biết thưa mẫu thân, chúng con tìm ca ca đi chơi đây." Hai túi sữa nhỏ hoan hô một tiếng rồi lập tức vọt ra ngoài phòng vui vẻ chạy đi.
Bữa cơm tất niên tối nay, cho dù không phải là một bữa ăn quá thịnh soạn (*) nhưng cũng có sự phối hợp giữa món mặn và món ngọt đầy đủ, Mộ Dung Đức là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, lại còn phải làm thêm điểm tâm nên cứ như vậy, việc phải làm lại càng nhiều.
(*) "满汉全席": phiên âm Hán Việt là "Mãn Hán Toàn Tịch", nghĩa bóng để chỉ một bữa ăn thịnh soạn như yến tiệc Mãn Hán - một bữa yến tiệc huyền thoại của triều đại nhà Thanh.
"Mặc dù có không ít thịt bò nhưng chúng ta cũng không thể chỉ ăn thịt bò, trong ổ gà phía trước có hai con gà trống, chúng ta bắt một con gà trống làm thịt đi, con gà trống đó rất hung dữ, nó luôn bắt nạt những con gà mái kia khiến chúng chạy tán loạn khắp nơi, nó lại còn đánh nhau với những con gà trống khác, ăn thịt nó thôi."
Mộ Dung Đức đã sớm cùng Triệu Năng đến ổ gà bắt gà, Giang Dương thì dẫn Vương Túc đến hồ cá bắt cá tươi, Hạ Thủ Nghĩa nói trong bữa cơm tất niên nhất định phải có một con cá để biểu thị hàng năm có thừa tài lộc.
"Bạch Sương, phần bột này để ta làm cho, ta có thể làm được." Tô Oanh đi tới thấy Bạch Sương đang nhào bột thì muốn bắt đầu hỗ trợ, Bạch Sương vừa thấy nàng đi đến thì cũng có chút dở khóc dở cười ôm chậu đi sang bên cạnh.
"Phu nhân không cần làm đâu, nô tỳ nhào một lúc nữa là xong, lát nữa ủ bột đặt ở bên cạnh bếp là có thể dùng." Ý ở ngoài lời chính là, nàng cũng đừng mó tay vào gây thêm phiền phức.
Tô Oanh xoa xoa cái mũi, nàng cảm thấy tài nấu nướng của mình cũng tạm được mà.
Tô Oanh lại lẻn vào bếp, thấy Hạ Thủ Nghĩa đang chuẩn bị nhân thịt, nàng xắn tay áo lên muốn tiến lên, ai biết nàng vừa mới đến gần, Hạ Thủ Nghĩa lập tức nhanh chóng bưng chậu thịt sang một bên bảo quản kỹ.
Tô Oanh: "..."