"Nào rót đầy rót đầy, hôm nay chúng ta phải uống cho đã." Kiều Dương ôm hũ rượu rót cho từng người từng người một.
"Tiêu Tẫn, chén này ta kính ngài." Kiều Dương cầm chén rượu tới trước mặt Tiêu Tẫn, với vẻ mặt khiêu khích, tửu lượng của hắn nổi tiếng là tốt ở trong Lão Hổ Doanh, võ công không thể hơn được Tiêu Tẫn, nhưng uống rượu thì chắc có thể uống cho tên tiểu tử này nằm bò xuống!
Tiêu Tẫn nhìn hắn với đôi mắt đen láy, sau đó cầm một chén rượu nên uống cạn.
Kiều Dương nhìn thấy sắc mặt của hắn không thay đổi, không phục, sau khi uống hết chén rượu lại rót tiếp thêm cho hai người.
"Ta kính ngài thêm một chén nữa!" Nói chưa dứt lời, hắn tự mình uống cạn chén trước.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn không chút biểu cảm gì tiếp tục uống rượu.
Kiều Dương lập tức nổi máu ăn thua, lại tiếp tục rót đầy rượu.
Hổ Uy không nói lời nào liếc đệ đệ ngu ngốc của mình một cái, người sáng mắt đều có thể nhận ra hắn căn bản không phải đối thủ của Tiêu Tẫn, còn tiếp tục uống thì Tiêu Tẫn không gục xuống mà hắn mới là người gục trước.
Nhưng hôm nay đã là ngày ba mươi rồi, mọi người đều vui vẻ, hắn ta cũng lười lãng phí sức lực dạy dỗ hắn, cứ để cho hắn tự mình ngu ngốc đi.
Sau khi mấy người bên bàn của Tô Oanh đã ăn no, mấy người Triệu ma ma đã dọn hết đồ ăn ra, và dọn bánh ngọt và trái cây lên.
Trái cây tươi ngon thì không có, chỉ có trái cây dại trước đây hái ở trên núi được ngâm trong trái cây, ăn vào có hơi mặn mặn ngọt ngọt.
Bởi vì có sự dung hợp của Tô Oanh, nên năm nay tất cả mọi người ở trong Lão Hổ Doanh mới được chìm trong bữa cơm giao thừa ăn mừng, cho dù là hộ gia đình sa sút nhất trước đây thì năm nay trong nhà cũng có đốt chậu than, trên bàn cũng có một miếng thịt ăn.
Chính trong lúc mọi người đang chìm trong bầu không khí vui vẻ, thì đột nhiên ở trong viện truyền đến một tiếng gõ cửa rất mạnh.
Đúng lúc Tô Oanh đứng ngay ở cửa nên nàng bèn đi ra mở cửa.
"Ai đó?"
"Phu nhân phu nhân, mau mở cửa, là ta, Bát Hiệu đây."
Tô Oanh vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy Bát Hiệu đang đứng ở ngoài cửa với toàn thân đầy máu, sắp không thở được nữa."
Vẻ mặt của Tô Oanh trầm xuống: "Chuyện gì vậy?"
Bát Hiệu quay người kéo một người xuống ngựa, đặt trước mặt Tô Oanh,"Vừa rồi tuần phòng đang tuần tra, nghe thấy bên ngoài phòng vệ có động tĩnh, lúc đi ra ngoài liền nhìn thấy có người nằm ở đó. Sau khi nhìn rõ người, đứa nhỏ cũng không có ý định quản, nhưng tên đó nói nhất định phải gặp phu nhân."
Tô Oanh nhìn người đầy máu đang nằm trên mặt đất, bị đánh chảy máu gần như không thể nhận ra, nàng cau mày nói: "Ngọ Phong?"
Tô Oanh vừa mở miệng, người trên mặt đất giật giật, hắn ta cố gắng mở mí mắt sưng tấy đầy máu của mình ra, chật vật nhìn Tô Oanh một cái.
Điều này khiến Tô Oanh xác nhận suy đoán của mình.
Ngọ Phong khó khăn cử động cơ thể, dùng hết sức lực ngẩng đầu lên rồi nói: "Tô, Tô Oanh, cứu... mạng, hắn, bọn họ đang tới, người Thiên Khôi đến, đến..."
"Người Thiên Khôi!"
Chẳng biết bọn Hổ Uy đã bước từ trong nhà ra từ lúc nào, đúng lúc nghe được lời của Ngọ Phong.
Tô Oanh cảm thấy có gì đó không ổn, liền trực tiếp nhấc Ngọ Phong vào trong phòng.
Không khí vui vẻ trong phòng lúc này đã tiêu tán hầu như không còn gì, Triệu ma ma trước tiên đưa bọn nhỏ sang phòng khác để tránh bị hù dọa.
Sau khi Hổ Uy và những người khác nghe thấy từ người Thiên Khôi, mùi rượu trên mặt họ đã tan biến hết.
Mắt của Ngọ Phong đã trở nên chết lặng, Tô Oanh biết rằng hắn ta đã là nỏ hết đà. Nàng quay trở lại phòng lấy thuốc trợ tim tiêm cho hắn ta một cái.
Con ngươi của Ngọ Phong thoáng có chút tiêu cự.
"Người, người Thiên Khôi tới rồi, bọn hắn đây, bọn hắn muốn, bọn hắn muốn hai ngàn bao lương thực... Thanh Long Doanh đã... đã... không... bọn hắn đuổi tận giết tuyệt..." Ngọ Phong còn chưa kịp nói xong, hắn ta nghiêng đầu thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu dần dần rời rạc.