Không khí trong phòng bỗng trở nên ngưng trọng lại.
Bát Hiệu đang định mang xác của Ngọ Phong ra ngoài để xử lý thì bị Tô Oanh ngăn lại.
Tô Oanh ngồi xổm xuống, chiếc áo choàng bông trên người Ngọ Phong đã bị xé rách, nhưng nếu nhìn kỹ, nàng phát hiện dấu vết trên quần áo không phải do con người tạo ra, nàng xé toạc quần áo trên lưng hắn ta ra, một mảng lớn thịt lưng đều bị xé xuống, toàn bộ lưng hắn ta đều máu thịt mơ hồ.
"Bị dã thú cắn chết."
Tô Oanh đã đưa ra kết luận.
"Đó là một con thú được người Thiên Khôi nuôi dưỡng!" Hổ Uy nắm chặt tay.
Tô Oanh đứng dậy ra hiệu cho Bát Hiệu đưa xác ra ngoài.
"Nói cho tôi biết, người gì đó Thiên rốt cuộc là người như thế nào?"
Mọi người ngồi xuống ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
Kiều Dương vỗ bàn nói: "Đại ca, sợ cái gì? Chúng ta không phải không có người, sẽ cùng bọn hắn chiến đấu đến cùng. Vì sao mỗi năm đều phải đóng cho bọn hắn nhiều lương thực như vậy? Bạc của chúng ta từ trên trời rớt xuống sao"
Hổ Uy nghe vậy trợn mắt: "Cái tên ngu xuẩn nào năm ngoái suýt chút nữa thì bị cắt đứt chân là ai, quên rồi à?"
Kiều Dương bị trừng thì ngừng lại.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đang làm cho Lão Hổ Doanh trở nên tốt hơn, cộng thêm Tô Oanh và Tiêu Tẫn gia nhập, bọn họ đã quên mất người Thiên Khôi này, những năm trước họ cũng đến vào tháng 12, nhưng năm nay thì không thấy tới. Họ tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà qua, nhưng không ngờ họ vẫn đến.
Mông Tư nhấp một ngụm trà, đè nén đôi mắt đỏ ngầu lại: "Người Thiên Khôi theo như chúng ta biết, bọn họ từ trước đến nay đều là kẻ thống trị Bắc Hoang."
"Bất luận là Thanh Long doanh hay Lão Hổ Doanh, thời gian đứng ở đất Bắc Hoang căn bản không thể so sánh với người Thiên Khôi. Ở đất Bắc Hoang hoang dã này, tất cả doanh trại lớn nhỏ đều do người Thiên Khôi thống trị, thường ngày người Thiên Khôi cũng sẽ không làm gì với chúng ta, nhưng mỗi năm sẽ yêu cầu chúng ta giao nộp một lượng lương thực nhất định cùng 100 đứa trẻ dưới năm tuổi."
Biểu cảm của Tô Oanh có chút sâu sa, nàng có thể hiểu được việc giao lương thực, đóng trẻ con thì để làm gì?
"Họ muốn đứa trẻ làm gì?"
Mông Tư lắc đầu: "Không ai biết bọn họ muốn làm gì, chỉ biết nếu đến lúc mà chúng ta không giao ra số lượng trẻ con đã quy định, bọn họ sẽ phái người đi huyết tẩy nơi không làm đúng yêu cầu."
Sắc mặt Hổ Uy căng thẳng: "Người Lão Hổ Doanh của chúng ta không có bao nhiêu, làm sao có thể kiếm được nhiều trẻ nhỏ như vậy cho bọn hắn, huống chi đứa trẻ nào cũng được cha mẹ yêu thương, ai sẽ sẵn lòng giao con của mình cho bọn họ? Chúng ta không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài mua những đứa trẻ mồ côi, nhưng năm ngoái đến lúc giao người, một đứa bé bỏ chạy mất, chúng ta mất đi một người, người Thiên Khôi tức giận tại chỗ, trực tiếp bóp cổ mấy chục người chúng ta!"
Tô Oanh đã chiến đấu với Ngọ Phong, cho dù hắn ta không phải là cao thủ đứng đầu, nhưng sức chiến đấu của trận pháp mà bọn hắn liên hiệp lại cũng không kém, nhưng hắn ta lại suýt bị mãnh thú xé nát, có thể tưởng tượng được người Thiên Khôi hung hãn cỡ nào.
"Ngọ Phong nói năm nay bọn họ đột nhiên yêu cầu hai ngàn túi lương thực, Hổ Uy, trong kho hàng của người còn bao nhiêu? Có đủ cho bọn họ không?" Long Bát đã tận mắt nhìn thấy thực lực của người Thiên Khôi, hắn ta sợ chết, lỡ như không đủ lương thực vậy thì hắn ta phải tránh ra ngoài trước.
Sắc mặt Hổ Uy càng trầm hơn: "Có đủ, nhưng nếu đưa hết ra thì hai ba tháng sau chúng ta ăn gì?"
"Nếu như những năm trước có thể chịu được, thì năm nay nhất định có thể làm được." Chỉ cần sống sót qua của ải này, còn lại tình sau.
Tô Oanh và Tiêu Tẫn trao đổi ánh mắt, đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề như vậy trên khuôn mặt của những người này.