"Các ngươi không phản kháng sao?"
"Ai nói không có..." Hổ Uy căn bản không muốn nghĩ tới năm đó, có thể nói, lúc đó người trong Lão Hổ Doanh suýt chút nữa đã chết hết, hơn nữa còn bị đám súc sinh Tô nương tử bán đừng bọn họ, nhất định chính là tai hoạ ngập đầu.
Họ cũng phải mất vài năm mới khôi phục lại được nguyên khí.
Hổ Uy thở dài,"Bọn họ đã tới Thanh Long Doanh, mấy ngày nữa sẽ đến Lão Hổ Doanh. Nếu không được thì trước tiên mang lương thực cho bọn họ đi."
"Trong kho có lương thực, vậy còn bọn trẻ thì sao, ngươi không mua trước, bây giờ sắp cuối năm rồi, cũng không ra ngoài làm ăn nữa. Ngươi đi đâu kiếm cho họ một trăm đứa nhỏ?"
Lời nói của Tô Oanh khiến Hổ Uy cứng họng lại.
"Các ngươi hiểu người Thiên Khôi bao nhiêu?"
Kiều Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ biết bọn họ sống ở trong núi, chúng ta cũng đã thăm dò qua, nhưng phòng ngự của bọn họ rất nghiêm ngặt, cho dù chúng ta có cố thế nào cũng không thể chui vào được, nơi đó toàn là đám súc sinh, chu dù chúng ta có cải trang thành cái gì thì chỉ cần đám súc sin đó ngửi được là có thể phát hiện ra bất thường."
"Mỗi lần đến lấy lương thực, có thể nói một chút là họ mang theo bao nhiêu người không."
"Bọn họ không có bao nhiêu người, đều là dã thú. Những dã thú đó rất hung tàn, giống như một loại hung khí giết người, căn bản không thể so sánh với dã thú bình thường."
Tô Oanh gật đầu một cái rồi đứng dậy,"Ta hiểu rồi."
"Tô nương tử, chúng ta biết ngươi và Tiêu công tử công phu cao cường, nhưng những người người Thiên Khôi này tuyệt đối không phải là người bình thường, nhân lực của chúng tôi có hạn, cho nên khi chiến đấu với họ rất khó chiếm được ưu thế, Tô nương tử không cần phải mạo hiểm như vậy, sau lưng ngươi cũng không phải chỉ một mình ngươi." Long Bát cũng đứng dậy một cách khó khăn, hắn ta không muốn gây thù với người người Thiên Khôi.
"Trước mặt kẻ địch, kiêng kỵ nhất chính là tự rối loạn trận tuyến, trước tiên bình tĩnh lại." Tiêu Tẫn chậm rãi nói.
Những người Thiên Khôi có thể khiến đám người Hổ Uy biến sắc thì chắc chắn không dễ đối phó chút nào, nhưng họ sẽ không bao giờ dễ dàng thỏa hiệp.
Tô Oanh đứng dậy và bước ra ngoài cửa.
Thấy vậy, Tiêu Tẫn hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tô Oanh quay lại nhìn hắn: "Ta ăn nhiều quá nên ra ngoài tiêu cơm chút."
Tiêu Tẫn cau mày, nàng ăn nhiều thì luôn ước gì mình có thể nằm xuống và ngủ luôn, nhưng tới bây giờ chưa thấy nàng nói cần tiêu cơm một chút.
"Ngươi muốn đi Thanh Long Doanh."
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh nhướng mày, không phủ nhận nói: "Chẳng qua đi xem một chút thôi."
Hổ Uy đứng dậy nói: "Tô nương tử, ngươi đi một mình nguy hiểm lắm."
"Đúng vậy, những người đó chắc chắn không thể so sánh được với người thường được."
Tô Oanh nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ định trốn trong bóng tối để xem chút, ta sẽ không ra tay."
Mông Tư cau mày nói: "Súc sinh của bọn họ có mũi rất thính, có thể ngửi được mùi lạ."
"Bọn họ có mũi, ta có thuốc, ta sẽ tìm hiểu lai lịch của đối phương một chút." Chỉ khi đó chúng ta mới có thể đưa ra chiến lược đối phó.
"Ta đi, ngươi ở nhà đợi." Tiêu Tẫn đứng dậy đi đến bên cạnh nàng.
Tô Oanh từ chối nói: "Ta đi đây, ngươi ở lại chú ý, ta sẽ quay lại ngay."
Tiêu Tẫn còn muốn nói thêm nữa, nhưng bị Tô Oanh nắm lấy tay mình, dùng đôi mắt phượng nghiêm nghị nhìn hắn: "Ta nhất định sẽ quay lại."
Tiêu Tẫn càng cau mày chặt hơn, nhìn đôi lông mày cố chấp của Tô Oanh, hắn chỉ có thể thỏa hiệp: "Đừng đánh trực diện."
Tô Oanh gật đầu: "Được."
Mọi người nghe nói Tô Oanh nhất quyết muốn đi, nhưng cũng chỉ có thể dặn nàng hết sức cẩn thận.
Tô Oanh ở trong bóng đêm, thân hình mảnh mai của nàng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Nàng dắt ngựa đến vị trí sườn núi, từ bên cửa này chạy ra ngoài.