Tô Oanh mệt lã nên đặt mông ngồi ở trên cầu thang, nàng đưa tay sờ đầu Lang Vương: "Đẹp trai lắm, Cẩu Tử."
"Gào gừ!"
Tuy đã kiệt sức, nhưng Lang Vương vẫn là yêu ngạo ngẩng đầu mình lên.
Thở phào nhẹ nhõm, Tô Oanh đứng lên ra hiệu đám người Hạ Thủ Nghĩa có thể đi ra.
Bởi vì xác chim quá nhiều nên cửa ngoài nhà bị chặn.
Mấy người Triệu ma ma ôm mấy đứa trẻ ở trong nhà, còn đám Hạ Thủ Nghĩa tiến lên mở cửa nhà ra.
"Ào ào ào" một hồi, tất cả xác chim đều tràn vào trong nhà.
"A!" Bạch Sương bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy nhiều xác chim đến như vậy.
"Đừng sợ, mấy con chim này chết hết rồi, mau chóng xử lý đi, chúng không có độc, có thể giữ lại ăn."
Nhiều chim như vậy, có giữ lại ăn cũng không biết ăn tới khi nào.
Tô Oanh đi lấy cái xẻng đến để xúc hết xác chim ra khỏi cửa.
Tuy ngoài cửa cũng có rất nhiều xác chim nhưng trong sân cũng ít hơn.
Tiêu Tẫn lo lắng cho tình hình của Tô Oanh và đám nhóc nên sau khi bàn giao cho Giang Dương xong thì lập tức cưỡi ngựa chạy về.
Về đến nhà, nhìn chồng xác chim bên ngoài nhà thì hắn lập tức cau mày.
"Tô Oanh."
Tô Oanh nghe thấy tiếng vang, từ trong phòng đi ra.
"Ta ở đây."
Tiêu Tẫn nhìn cả người nàng đầy vết máu, hắn cau mày càng chặt hơn: "Sao không xử lý vết thương trên người trước đi."
Tô Oanh thở hắt ra một hơi: "Vết thương nhỏ thôi mà, không cần lo lắng, nhiều xác chim quá, không đẩy ra sân trước thì cũng không có chỗ bước đi."
Tô Oanh ném cái xẻng cho hắn: "Ta ra hậu viện xem tình hình gia súc ở đó." Tiêu Tẫn tiếp nhận cái xẻng rồi gật đầu.
Tô Oanh đi tới hậu viện, phát hiện phía trên lều gia súc đều bị mổ thành mấy lỗ nhỏ. May nhờ trước đây Hạ Thủ Nghĩa nói gia súc cũng sợ lạnh. Vì để tránh cho chúng nó bị đông cứng nên làm lớp lều bao quanh chuồng. Vì vậy cho nên mặc dù những kia chim nhỏ cũng vọt tới công kích lều gia súc thì cũng không có thể đi vào tới, gia súc bên trong cũng khỏe.
Sau khi xác định gia súc không có vấn đề gì, Tô Oanh mới trở lại trong sân. Mọi người hợp lực tới đêm khuya mới dọn dẹp sạch sẽ hết xác chim.
Tô Oanh mệt mức ngồi bệt xuống ở hành lang uốn khúc: "Đám người Thiên Khôi này, chơi cũng vui thật đấy."
Tiêu Tẫn từ trong phòng đi ra, trực tiếp tiến lên đưa ôm ngang nàng lên rồi xoay người đi vào nhà.
Tô Oanh đúng là không muốn di chuyển, cũng tùy ý hắn ôm mình vào phòng.
Lâm Thù Du lấy một chậu nước nóng vào nhà : "Phu nhân, ta xử lý vết thương cho người." Vết máu trên người nàng đều bị đông cứng.
Nhưng Tiêu Tẫn lại tiến lên lấy khăn từ tay nàng ấy: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Lâm Thù Du tha thiết mong chờ nhìn Tô Oanh một cái, nàng ta không dám nhìn vào đôi mắt Tiêu Tẫn, chỉ xoay người ra khỏi phòng.
Tiêu Tẫn cầm khăn đi tới trước mặt Tô Oanh và nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên mặt nàng máu, sau khi lau sạch sẽ thì cẩn thận quan sát một phen.
Tô Oanh miễn cưỡng vỗ tay của hắn: "Trên mặt không bị thương."
Lúc này Tiêu Tẫn mới thả tay, ném khăn vào chậu nước rồi đưa tay cởi y phục của Tô Oanh ra.
Lúc này Tô Oanh đã quên hết quy tắc nam nữ khác nhau gì đó rồi. Bây giờ nàng chỉ đang nghĩ, phải làm sao mới có thể ăn mấy con chim kia thật ngon, không nhanh chóng ăn hết thì mối hận trong lòng nàng càng khó giải trừ.
Khi nàng cảm giác được trên người man mát thì mới kinh ngạc phát hiện Tiêu Tẫn đã cởi trần phần thân trên của nàng. Mà lúc này hắn lại ngồi ngay ngắn ở trước người của nàng, yên lặng lau ngực cho nàng.
Tô Oanh: ". . ."
Tô Oanh cảm thấy có chút căm tức, cởi sạch nàng ra rồi mà vẫn không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt vô cùng thật lòng và động tác rất cẩn thận của hắn, nàng lại cảm giác có thể mình nghĩ nhiều rồi.