Ngay lúc hắn cầm thuốc mỡ muốn xoa lên ngực nàng thì Tô Oanh nắm lấy tay của hắn.
"Như vậy được rồi."
Tiêu Tẫn cụp mắt xuống nhưng không có buông tay: "Trước đây ngươi cũng làm thế với ta."
"Chuyện đó sao giống nhau được?"
Tiêu Tẫn nhướng mày, ánh mắt nặng nề nhìn nàng: "Có gì không giống nhau?"
Tô Oanh do dự, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
Trong lúc nàng đang ngây người thì lớp thuốc man mát đi theo lòng bàn tay ấm áp của hắn xoa trên ngực nàng.
Tô Oanh: ". . ."
Tô Oanh nổi da gà cả người, nàng đẩy hắn ra một cái: "Phía trước ta thấy được, ta tự mình làm, không cần ngươi!" Nói xong, nàng kéo y phục bên cạnh sang rồi mặc vào.
Tiêu Tẫn bị nàng đạp đến mức rơi xuống đất nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ là mặt không chút cảm xúc: "Sao ngươi không nói sớm."
Tô Oanh: ". . ." Nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.
Tiêu Tẫn bảo nàng ngồi lại xuống ghế rồi bắt đầu bôi thuốc phía sau lưng nàng.
Tô Oanh không thấp, nhưng khung xương của nàng nhỏ, Tiêu Tẫn nhìn xương sườn mơ hồ hiện ra phía sau lưng nàng, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
"Rõ ràng ăn nhiều như vậy mà sao vẫn gầy như thế?"
Tô Oanh nằm nhoài trên bàn, vừa nãy giống như nàng ngửi thấy mùi chim nướng.
"Gầy? Xem ra ngươi đã ăn ít hơn."
Vết thương chim mổ không lớn, Tô Oanh lại mặc y phục phòng hộ, vì thế vết thương trên lưng nàng cũng không nhiều. Dù có lợi hại đến đâu thì mỏ chim cũng khó xuyên qua áo chống đạn được.
Sau khi Tiêu Tẫn xử lý vết thương cho nàng xong thì phát hiện nàng đã nằm nhoài trên bàn ngủ. Hắn chỉ có thể thay y phục cho nàng rồi ôm nàng lên trên giường và đắp kín chăn cho nàng, để cho nàng ngủ ngon một giấc. Sau đó mới xử lý vết thương trên người mình.
Chỉ là khi nhìn thấy vết thương trên ngực mình thì lòng bàn tay dường như còn lưu lại sự mềm mại của nàng.
Khi Tô Oanh tỉnh lại, trời bên ngoài cũng đã sáng, nàng ngồi dậy khỏi giường, cái bụng đã đói đến mức không có phản ứng gì.
Nàng thấy người mình đã được thay y phục sạch sẽ, chắc là do Tiêu Tẫn mặc vào cho nàng.
Tô Oanh mặc xiêm y vào và đứng dậy đi ra ngoài, nàng nhìn thấy trong sân tràn đầy chim đã bị nhổ lông.
"Phu nhân tỉnh rồi, tối hôm qua người không ăn gì mà đi ngủ mất, ta đi lấy bữa sáng cho phu nhân." Lâm Thù Du nói xong thì về phía hậu viện, lúc trở lại trên tay nàng ấy bưng một tô bánh canh lớn.
Tô Oanh là thật sự quá đói bụng, nàng cũng không quan tâm có nóng hay không mà trực tiếp bưng tô bánh canh và bắt đầu ăn.
Sau đó Bạch Sương lại một chút thịt chim xào tới: "Phu nhân, đây là thịt để phần cho người vào tối hôm qua, trong nồi còn có rất nhiều, người mau ăn đi."
Những con chim này cũng không nhỏ, mỗi một con đều không khác mấy cánh tay thô to là mấy. Hơn nữa con nào con nấy cũng rất lớn, chắc là thường xuyên được rèn luyện. Thịt của những con chim này rất chắc, ăn vào vô cùng thơm ngon.
"Mọi người ăn hết chưa?"
"Phu nhân, bọn ta cũng đã ăn rồi."
Tô Oanh không hỏi nữa, bắt đầu tập trung tinh thần ăn.
Bởi vì chim thật sự quá nhiều nên nhìn Tô Oanh ăn xong, đám người Bạch Sương lại đến hậu viện nhổ lông chim.
May nhờ bây giờ trời lạnh, những con chim nhỏ này đều bị đông cứng, nếu như làm vào lúc thời tiết nóng nực thì những cái xác này nhất định sẽ bốc mùi.
Sau khi ăn no, Tô Oanh chuẩn bị ra ngoài, nàng muốn đi dạo trong doanh trại và kiểm tra một chút tình hình thương vong: "Vương Túc, ngươi và Triệu Lăng ở nhà bảo vệ."
"Vâng, phu nhân."
Tô Oanh xoay người lên ngựa, đầu tiên là đi đến Hổ Doanh gần nhất.
Dọc theo đường đi, có thể thấy được xác chim, càng đến Hổ Doanh càng thêm nhiều.
"Tô nương tử đến rồi." Thủ vệ ở Hổ Doanh nhìn thấy Tô Oanh đến thì vội vàng tiến lên hành lễ.