Tô Oanh không thèm để ý vung tay ra hiệu bọn họ đứng dậy: "Tình hình ngày hôm qua thế nào, thương vong ở đông khu bên này tính toán sao?"
"Ngày hôm qua, khi khi đàn chim kia bay đi hết thì thống lĩnh cũng sai người tới thống kê. Chết ba người, trên người của mọi người hầu như đều có vết thương, có hai mươi, ba mươi người bị trọng thương, nặng nhất là bị mổ vào mắt."
Tô Oanh khẽ cau mày: "Những người bị trọng thương kia xử lý thế nào?"
"Đại phu đang khám ạ."
"Dẫn ta đi xem."
"Vâng."
Tô Oanh được dẫn đến một gian phòng ở hậu viện Hổ Doanh, gian nhà rất lớn, bên trong có nhiều chiếc giường lớn. Vừa mới đi tới ngoài cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng kêu rên.
Tô Oanh đi vào nhà, nhìn thấy người bệnh đều nằm ở trên giường, mấy người khỏe ở trong phòng xử lý vết thương cho người bị thương, nhưng chỉ có một người là đại phu.
Tô Oanh đi tới trước mặt người bị thương gần nhất, nhìn thấy hắn có một con mắt bị chim mổ, máu thịt bên trong viền mắt nát be bét, trên đầu, trên mặt cũng đầy máu.
Nhưng đại phu đang xử lý cho người khác nên không rảnh quan tâm đến hắn ở bên này.
May nhờ ngày hôm nay nàng định đến đây để xử lý người bị thương nên nàng cởi bao quần áo trên người xuống, sau đó nàng lấy dụng cụ cần dùng và thuốc trong đó ra: "Đi, lấy thêm chút nước nóng sạch đến đây."
"Vâng."
"Trước tiên ngươi đừng nhúc nhích, tay cũng đừng xoa mắt, tránh để nó nhiễm trùng."
Tô Oanh nắm lấy tay người bị thương, ra hiệu cho người ở bên cạnh tiến lên chặn tay chân của người bị thương lại.
"Chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa." Nàng lấy ra một cây kim gây mê nhỏ, sau khi lau sạch vết máu trên mặt hắn ta và khử trùng thì bắt đầu gây tê cục bộ cho hắn ta.
Kim gây tê tiếp tục châm vào, đối phương lập tức giảm đau đớn đi rất nhiều, cũng không giãy giụa lung tung nữa.
Con mắt bên phải không còn, mí mắt thì suýt chút nữa bị mổ nát, may mà không có bị thương quá sâu. Tô Oanh cẩn thận tiêm thuốc tiêu độc, tiêu viêm cho hắn ta để tránh bị nhiễm trùng. Sau đó lại kiểm tra con mắt còn lại của hắn ta.
Cũng may là con mắt còn lại vẫn còn, để cho tiện xử lý vết thương trên đầu, nàng lấy dao cạo ra để cạo hết tóc. Sau khi cạo sạch tóc, vết thương bên ngoài da đầu cũng hiện ra khiến da đầu hắn ta tê dại.
Cũng may sọ não rất cứng, xương sọ không bị thương, cũng lắm cũng là sau này trên đầu hói một mảng lớn, cũng đỡ hơn so với mất mạng.
Sau khi xử lý xong những vết thương nghiêm trọng, số còn lại Tô Oanh để cho bọn họ xử lý. Nàng tiếp tục đi xem xét tình hình bị thương của người tiếp theo.
"Đau, đau quá... Đau quá đi, cứu ta, cứu ta với..."
Tô Oanh đi tới trước mặt người bị thương tiếp theo thì phát hiện cả khuôn mặt hắn ta đều mơ hồ.
So với người bị thương vừa rồi, vết thương của người này nặng hơn nhiều.
"Sao mà bị thương như vậy?"
"Phu nhân có chỗ chưa biết, lúc đó hắn bị chim mổ ngã, trùng hợp đầu lại bị đập vào tảng đá, khi huynh đệ ta phát hiện ra hắn, mặt hắn đã thành dạng này rồi."
Chẳng trách mặt mũi bị chim mổ mà có vết thương như thế này, ngay cả da thịt trên cơ thể cũng khó tìm thấy một chỗ nguyên vẹn, chắc chắn đây là trường hợp nghiêm trọng nhất trong số những người bị thương.
Người này phải xử lý riêng.
"Có phòng trống không?"
"Có."
"Mang một cái cáng tới đây, trước hết chuyển người đến phòng trống đã."
"Vâng."
Sau khi chuyển người bị thương đi, Tô Oanh lại sai người canh giữ bên ngoài, còn nàng thì tự mình đưa người bị thương vào không gian.
Vết thương ngoài da có thể dễ dàng quan sát thấy được, nhưng tổn thương bên trong thì khác, nếu không xem kỹ thì sẽ rất dễ bỏ sót, do đó nàng cần dùng sự hỗ trợ của dụng cụ, chỉ có vậy mới có thể rút ngắn đáng kể thời gian kiểm tra và điều trị của nàng.