Tô Oanh đeo găng tay, dùng dung dịch sát trùng để rửa sạch vết thương trên cơ thể người bị thương trước, sau đó bắt đầu sử dụng dụng cụ để xem xét.
Sau khi soi, nàng phát hiện ra ngươi này không chỉ có chấn thương bên ngoài, cả nội tạng bên trong cũng xuất hiện hiện tượng xuất huyết rất rõ ràng.
Tô Oanh khẽ nhíu mày, hiện giờ chỉ có thể tiêm thuốc cầm máu trước, sau đó mở ổ bụng để đưa máu tụ ra ngoài.
Sau khi tiêm thuốc cầm máu, nàng lấy dao phẫu thuật khoét một lỗ nhỏ trong ổ bụng, đưa ống dẫn vào, chẳng bao lâu sau, máu tụ đã chảy ra thông qua đường ống.
Tô Oanh bắt đầu kiểm tra vết thương trên mặt hắn, sau khi sát trùng, toàn bộ vết thương trên mặt đều lộ rõ ra, có thể do lúc ban đầu, vết máu trên mặt trông qua hơi đáng sợ, mà khuôn mặt hắn thật ra còn đỡ hơn những gì nàng tưởng tượng, ngoại trừ mắt ra, các bộ phận khác vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hai vết rạch trên má thoạt nhìn hơi lạnh gáy.
Vết thương nhỏ thì chằng chịt chi chít, Tô Oanh mất một lúc lâu mới xử lý xong tất cả các vết thương.
Đến khi nàng đưa người ra khỏi không gian, đã sang buổi xế chiều rồi.
Tô Oanh mở cửa, liếc mắt một cái đã thấy Kiều Dương đứng đợi bên ngoài.
"Tô nương tử, ngươi đã xong rồi."
Tô Oanh nhướng mày, quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy trên đầu hắn được băng bó, khuôn mặt còn dính máu, hình như cũng bị thương không nhẹ.
"Có chuyện gì vậy?"
Kiều Dương thấy mặt Tô Oanh cúi gằm, không biết xấu hổ mà kêu ca: "Tô nương tử, ngươi mau đến xem vết thương cho ta đi, vết thương này của ta đau muốn chết mất thôi."
Tô Oanh không đổi sắc mặt, nói: "Đau ở đâu?"
"Ở đâu cũng đau, cả người đều đau, ngươi về phòng ta coi cho ta với."
"Đại ca ngươi đâu?"
"Đại ca đang ở trên lầu đó"
Tô Oanh gật đầu.
Thấy nàng đồng ý rồi, Kiều Dương lập tức hí ha hí hửng kéo nàng vào phòng mình.
Vừa bước vào phòng, hắn đã háo hức không kịp chờ đợi mà cởi bỏ quần áo trên người xuống: "Tô nương tử, ngươi cứ xem cho ta đi đã, ta sắp đau chịu không nổi rồi đây..."
Kiều Dương trực tiếp lột sạch quần áo, quay đầu lại thì thấy Hổ Uy đang nhăn mặt đứng ở cửa.
"Đại ca, sao lại là ngươi? Tô nương tử đâu rồi?"
Hổ Uy hừ hắn một cái: "Đồ ngu, mau mặc quần áo vào, đừng làm ta mất mặt nữa! Nhanh lên!"
Kiều Dương nhăn nhó không cam lòng: "Đại ca, ta tìm Tô nương tử chữa trị đó mà."
"Ta thấy ngươi cần ta chữa trị cái não ngươi trước đã!" Hổ Uy tức giận tiến đến đánh lên đầu hắn một cái: "Nếu như còn để ta thấy bộ dạng ngươi thế này nữa, ta sẽ dìm chết ngươi!"
Kiều Dương nghe vậy, hoảng hốt che chắn chỗ dưới của mình lại.
Khi Hổ Uy quay vào nội đường, Tô Oanh đang ngồi trên ghế bóc hạt dưa.
"Làm Tô nương tử chê cười rồi."
Tô Oanh thản nhiên nhổ vỏ hạt dưa: "Hôm qua các ngươi vẫn còn ứng phó được chứ?"
"Quá nhiều chim, đã khiến không ít huynh đệ chúng ta bị thương, chúng ta cũng không ngờ tới." Thật sự không ngờ được, mấy ngày nay, người Thiên Khôi thật sự giở nhiều thủ đoạn như thế.
Qua vài ngày chiến đấu, Tô Oanh cũng cảm thấy bọn họ hoàn toàn không hiểu gì về phe địch, thật sự quá bị động.
"Các ngươi có biết người Thiên Khôi ẩn náu ở đâu không?"
Hổ Uy nói: "Trong núi sâu, rất khó trà trộn vào."
Tô Oanh bỗng nhớ ra, lúc trước nàng đi bắt bò rừng, cũng từng nhìn thấy nơi đó qua ống nhòm, chẳng lẽ chính là chỗ ấy sao?
Nàng nhớ rõ, lúc đó còn thấy có khá nhiều thú hoang kia mà.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Oanh đã có tính toán, bọn họ đang chủ động phòng thủ, nhưng nàng không thích tình trạng bị động chịu đòn như thế.
Trước khi rời đi, Tô Oanh lại đến khu phía sau kiểm tra tình hình những người bị thương nặng khác, bận rộn đến tối mới rời khỏi Hổ Doanh.
Tuy nhiên, nàng cũng không đi về luôn, mà lại tiến thẳng tới khu vực phía Bắc.