Những con chó canh gác ở cổng khu vực phía Bắc nghe thấy tiếng động thì sủa ầm ĩ lao ra.
Tiếp theo là một đội người cầm vũ khí.
"Là ta."
Tô Oanh nhảy xuống ngựa.
Chu Hành cầm đuốc chiếu sáng khuôn mặt Tô Oanh.
"Là Tô nương tử, sao Tô nương tử lại đến đây?"
Tô Oanh nói: "Ta đến xem tình hình thương vong."
"Làm phiền Tô nương tử rồi." Chu Hành đích thân dẫn Tô Oanh vào khu vực phía Bắc, đưa nàng tới một ngôi nhà gỗ lớn.
"Trước đây nơi này là chỗ mọi người dùng để phơi thóc, bây giờ tạm thời dùng để điều trị cho thương binh."
Tô Oanh đi vào xem xét một chút, tình hình thương vong ở khu vực phía Bắc thực ra còn tốt hơn Hổ Doanh, ít người bị thương nặng hơn, trước đó, Mông Tư đã ra lệnh, dù là đi đâu cũng phải đi từ ba người trở lên, không được đi một mình, nhờ thế mà khi chống lại lũ chim kia, sức mạnh tập thể vẫn tốt hơn chiến đấu riêng lẻ nhiều.
"Mông đại thúc."
Mông Tư nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn về phía Tô Oanh: "Tô nương tử đến rồi."
"Phải, ta đến xem tình hình bên này, mọi người vẫn ổn chứ?"
"Tô Oanh có lòng, chúng ta đã tập trung thương binh về đây, người bị thương nhẹ thì nhiều, nhưng thương nặng ảnh hưởng đến mạng sống thì không nhiều, Tô nương tử không cần lo lắng."
Ít vết thương trí mạng là được rồi.
"Bây giờ, phía bên kia liên tục thất bại, chắc chắn vẫn còn âm mưu độc ác che giấu phía sau, tiếp theo cần nâng cao cảnh giác hơn nữa."
"Tô nương tử nói phải, người Thiên Khôi ác độc lại mang thù, sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu, đêm nay chúng ta sẽ tăng cường tuần tra, không thể để chúng tìm cơ hội để lợi dụng được."
"Được."
Thấy Mông Tư có thể sắp xếp ổn định mọi thứ rồi, Tô Oanh không nói gì thêm nữa, rời đi.
Vừa ra khỏi khu vực phía Bắc, Tô Oanh đã nghe thấy tiếng sáo kỳ dị truyền tới, tiếng sáo dường như vang đến từ nơi rất xa, nhưng nghe kỹ thì vô cùng khó xác định được phương hướng chính xác.
Tô Oanh lắng nghe tiếng bước chân, tập trung tinh thần xác định hướng âm thanh phát ra, cuối cùng nàng bắt đầu cưỡi ngựa phi nước đại đi về hướng sườn đất.
Tô Oanh thúc ngựa hết tốc lực lên đến sườn đất, vừa đến gần, con ngựa nàng đang cưỡi đã có chút nóng nảy đạp đạp móng, như thể phía trước có thứ gì đó khiến nó sợ hãi, không dám tiến lên thêm nữa.
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Oanh khẽ híp lại, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đưa ngựa vào không gian, sau đó lại đeo kính nhìn ban đêm lên, từ từ tiến về phía trước.
Nàng còn chưa đi được bao xa đã cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo từ phía trước phả vào mặt.
Nàng dừng bước, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một bầy rắn lúc nhúc bò tới chỗ nàng đứng.
Rắn, nàng không sợ.
Tô Oanh lách mình vào không gian, lấy súng lửa trên giá xuống.
Đến khi ra ngoài, những con rắn kia đã gần bò đến bên dưới chân nàng rồi.
"Đang yên đang lành mà không ngủ đi, còn cố tình chạy ra chịu chết, trách ai bây giờ?" Tô Oanh bắn súng lửa, một luồng lửa như rồng phun mạnh mẽ phả ra, khiến những con rắn độc kia buộc phải lùi lại liên tục.
Rắn sợ lửa, trông thấy súng lửa đang cháy hừng hực, những con rắn độc hoàn toàn không dám lại gần.
Tô Oanh cầm súng lửa tiến về phía trước, tiếng sáo càng rõ ràng hơn.
Đến khi đã bước tới chân tường rào phòng hộ rồi, nàng lấy một cái móc câu thật dài, quăng lên trên, sau đó leo qua tường rào phòng hộ.
Tô Oanh đeo kính nhìn ban đêm quan sát xung quanh một vòng, phát hiện ra một cái bóng đỏ trên nhánh cây đại thụ.
Bóng đỏ đứng dưới ánh trăng, thần bí mà quỷ dị.
Tô Oanh cất súng lửa vào không gian, rắc bột hùng hoàng lên người mình.
Ngửi được mùi bột hùng hoàng, những con rắn kia không dám tiến lại gần nàng nữa.
Tô Oanh lặng lẽ không tiếng động mà tiếp cận bóng đỏ kia.
Khi vừa bước gần tới nơi, đúng lúc bóng đỏ đã nằm trong tầm bắn của nàng, một con báo dưới tàng cây bỗng cảnh giác gầm nhẹ lên một tiếng.