Xem ra mũi tên thuốc mê có tác dụng, nhưng hắn ta không ngã xuống ngay lập tức, chứng tỏ cơ thể vẫn có khả năng kháng thuốc nhất định.
Tô Oanh lặng lẽ im lìm đi theo sau người mặc đồ đỏ, nàng muốn biết hắn ta sẽ đi tới đâu.
Nhưng người đồ đỏ không chống đỡ được bao lâu, hắn ta đã ngã xuống mặt đất.
Tô Oanh đứng ở một nơi bí mật gần đó, không lại gần ngay mà chờ một lúc, chắc chắn người mặc đồ đỏ không thể đứng dậy được nữa, bấy giờ mới tiến lại gần hắn ta.
Tô Oanh lật ngửa người hắn ta lại, xé khăn đỏ che trên mặt, để lộ ra khuôn mặt bị bịt kín, Tô Oanh nhìn khuôn mặt này, cảm thấy nhìn có vẻ quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nàng tự tay bóp mở miệng đối phương ra, phát hiện sau hàm răng cửa có giấu một hạt màu đen, nàng luồn ngón tay vào móc thứ màu đen đó ra, ném xuống đất, rồi lấy sợi dây thừng và ngựa từ trong không gian, trói hắn ta lên lưng ngựa, sau đó nhanh chóng quay về.
Khi Tô Oanh trở lại Lão Hổ Doanh thì trời đã gần sáng rồi.
Vừa bước vào đã thấy Nhất Hào đang dẫn vài người chạy tới chỗ nàng.
"Là phu nhân, thật sự là phu nhân."
Mấy người nhìn thấy rõ Tô Oanh thì lập tức chạy nhanh tới trước gót chân nàng, nàng xoay người nhảy xuống ngựa.
"Phu nhân, người đi đâu vậy?"
Tô Oanh chỉ người mặc đồ đỏ trên lưng ngựa: "Đêm qua phát hiện ở ngoài hàng rào phòng vệ, rất có thể tên này là kẻ đã sai khiến những con chim đó, bây giờ ta bắt được hắn ta rồi, chờ hắn ta tỉnh lại, nhớ tra hỏi thật kỹ."
"Vâng."
Nhất Hào và mọi người tiến lên nhận dây cương trong tay Tô Oanh, mang người mặc đồ đỏ trở về.
Đêm qua Tiêu Tẫn đã canh gác ở cổng thành cả buổi, đến sáng mới trở về, vừa bước vào đã thấy Tô Oanh đang ngồi trong sân, trước gót chân nàng còn có nam nhân mặc đồ đỏ bị trói lại.
"Người này là ai?"
Tô Oanh nhấc mí mắt: "Người Thiên Khôi."
Tiêu Tẫn nhíu mày, sau đó lại nhìn sang chỗ người mặc đồ đỏ.
Tô Oanh bấm đốt ngón tay tính toán đủ thời gian rồi, bèn bảo Nhất Hào mang một thùng nước đá tới,"ào ào" đổ thẳng lên người nam tử mặc đồ đỏ, trong giây lát, trên người hắn ta bốc lên một làn hơi nóng, gió lạnh thổi tới, hắn ta lạnh đến tỉnh cả ngủ.
Người đồ đỏ từ từ ngẩng đầu lên, khi phát hiện ra mình đã bị bắt, đáy mắt hắn ta lóe lên chút hoảng loạn, nhưng hắn ta đã nhanh chóng phản ứng lại, định cắn viên thuốc độc giấu dưới răng, nhưng giờ đây lại không thấy đâu nữa.
"Người Thiên Khôi đều có vẻ nửa nọ nửa kia như ngươi à?"
Nam nhân đồ đỏ nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng âm hiểm: "Chống đối người Thiên Khôi, các người đều sẽ phải chết mà không có chỗ chôn!"
Tô Oanh cười khẩy một tiếng, nhìn Tiêu Tẫn: "Việc tra hỏi giao lại cho ngươi, chắc chắn những con chim hôm qua là do hắn ta gây ra, đêm qua ta còn gặp một bầy rắn, có điều, sau khi bắt được hắn ta thì bầy rắn biến mất rồi, ngươi cứ tra hỏi thật kỹ đi, ta vào trong nghỉ một chút."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Được."
Tô Oanh chẳng hề lo lắng về khả năng tra hỏi của Tiêu Tẫn chút nào, nói rõ ràng với hắn xong thì quay về phòng luôn.
Tô Oanh vừa bước vào phòng ngồi xuống, Lâm Thù Du đã thò cái đầu nhỏ vào: "Phu nhân, ăn chim không? Chim nướng."
Tô Oanh sờ cái bụng đã xẹp lép của mình, gật đầu: "Ăn."
"Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị cho phu nhân ngay."
Tô Oanh suy nghĩ một chút, thôi cứ ra nhà chính ngồi chờ đi.
Từ khi ị đàn chim tấn công, bây giờ bọn họ ăn ba bữa mỗi ngày đều là thịt chim, có điều, những món thịt chim dưới bàn tay nấu nướng của hai đầu bếp Mộ Dung Đức và Hạ Thủ Nghĩa đều sẽ biến thành những món ăn thơm ngon khác nhau, khiến người ta ăn mãi không ngán.
Lâm Thù Du vừa đi ra khỏi cửa, Tô Oanh đã ngửi thấy mùi nướng than thơm nức, thịt chim nướng được để trên than hồng một lúc nữa, mùi thịt hòa cùng hương lửa than càng thêm vẻ kích thích.