Lâm Thù Du bưng một phần thịt chim nướng lớn cùng một bát bánh canh với rau xanh to ra.
"Đây là bánh canh nấu từ các loại rau rừng hái trên núi trước đó, Hạ đại thúc nói ăn nhiều thịt nướng sẽ gây nóng trong người, vừa khéo rau rừng lại làm mát, giải nhiệt, ăn kèm mới không bị sinh bệnh."
Nghe thấy thế, Tô Oanh cũng không kìm được mà cảm thán, bữa ăn của họ bây giờ thực sự rất tốt, không chỉ có thể ăn no mà còn chú ý tới cả sự cân bằng dinh dưỡng.
Tô Oanh uống một ngụm nước bánh canh, đầu lưỡi cảm nhận được vị hơi đắng đắng, nhưng nuốt vào lại có chút vị ngọt thanh, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, kích thích vị giác.
Nàng ăn hết chừng ba bát to bằng cái chậu rửa mặt của mình thì mới thấy no, hơn mười con chim nướng cũng đã tận mạng, rơi vào bụng nàng hết.
Tô Oanh no nê ợ lên một tiếng, định quay về phòng ngủ chốc lát thì lại thấy Tiêu Tẫn đi tới.
"Tra hỏi xong rồi à?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Xem như thế."
Tô Oanh quay vào phòng, thuận tay rót một chén nước ấm, nàng còn chưa kịp uống ngụm nào thì cái chén kia đã bị Tiêu Tẫn cầm đi mất, động tác vô cùng lưu loát trôi chảy, uống nước trong chén của nàng.
Tô Oanh: "..."
Tiêu Tẫn uống một ngụm, thấy tay nàng vẫn khựng lại giữa không trung thì cười cười, đưa chén còn một nửa nước lại cho nàng: "Bây giờ uống là vừa đủ."
Tô Oanh nhìn chén, gật gù uống sạch phần còn lại, nhiệt độ này thật sự rất vừa phải.
"Nói gì thế?"
"Không nói gì cả."
"Thế mà gọi là tra hỏi xong à?"
Tiêu Tẫn lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ và một túi tiền màu đỏ từ trong người ra.
Tô Oanh hất hất cằm: "Đó là gì thế?"
"Tìm thấy trên người hắn ta, lúc lấy ra, hắn ta rất gấp gáp."
Tô Oanh nhướng mày: "Chứng tỏ đây là thứ rất quan trọng với hắn ta."
Tiêu Tẫn ừ một tiếng: "Ngươi còn nhớ mấy người Hổ Uy từng nói, bọn họ không thể trà trộn được vào vùng đất của người Thiên Khôi, cho dù có cải trang thành bộ dạng của chúng, bởi vì đám thú hoang bên trong có thể phân biệt mùi của họ."
Nhưng những người bán mạng cho Thiên Khôi thì rất đông, những con thú đó không thể phân biệt hết tất cả, vì vậy chúng chỉ có thể nhận ra sự khác biệt giữa chúng với người ngoài bằng một vật gì đó trên người những kẻ này.
Tô Oanh mở túi tiền ra, bên trong là một ít bột thuốc nghiền, ngửi được một mùi thuốc thoang thoảng, nhưng mùi hương này không quá nồng, vì vậy cho dù có đeo trên mình, người bình thường cũng không ngửi thấy được mùi gì khác lạ, tuy nhiên, động vật thì có thể ngửi ra.
"Ta đi thử xem sao." Tô Oanh cầm túi tiền đi tới trước mặt con hổ lớn ở sau sân.
Con hổ đang nằm sấp trên mặt đất chợp mắt ngủ, nghe tiếng bước chân của Tô Oanh, trong chớp mắt, hai tai đã dựng thẳng lên, đôi mắt hổ màu nhạt từ từ mở ra rơi trên người Tô Oanh.
Nàng vẫn không tháo dây trói cho con hổ, bởi vì loài thú dữ đã quen với chủ sẽ khó thuần hóa hơn loài vật lớn lên trong môi trường hoang dã hoàn toàn, để tránh nó làm hại người, chỉ có thể nhốt nó lại trước đã.
"Đừng căng thẳng, cho ngươi xem một thứ quen thuộc."
Tai con hổ giật giật, nhìn Tô Oanh với vẻ nghi ngờ, chỉ thấy Tô Oanh đưa cái túi tiền đến trước mặt nó.
Mũi hổ khẽ chuyển động một cái, tiến gần đến túi tiền ngửi ngửi, sau đó sự cảnh giác trong ánh mắt dần phai nhạt đi, sự đề phòng với Tô Oanh cũng hoàn toàn biến mất.
Tô Oanh nheo mắt lại, xác nhận thứ này chính là vật để những con thú phân biệt người đến từ bên ngoài và người của chúng.
Xác nhận được suy đoán của mình, Tô Oanh lại quay người trở vào phòng.
"Nắm trong tay hai thứ này, có thể lợi dụng cơ hội trà trộn doanh địa của người Thiên Khôi."
Tô Oanh đặt túi tiền trên bàn, sau đó lại cầm lấy tấm lệnh bài màu đỏ lên xem xét, nếu nàng không nhớ nhầm thì trong đám người trực tiếp tới gồm có một nhóm hắc dạ nhân, một nhóm.