Tô Oanh quay đầu lại thấy những đứa trẻ đang nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi. Cho dù ban nãy nàng vừa mới cứu bọn trẻ, bọn họ cũng không dám đến gần nàng.
Tô Oanh biết, là nàng mặc hắc y khiến cho bọn họ sợ hãi.
Nàng cũng không có thời gian giải thích quá nhiều, trực tiếp đánh ngất đứa nhỏ vẫn còn tỉnh táo xong cho vào trong không gian, sau đó lại quay về chỗ trước đó.
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa, huấn luyện buổi chiều bắt đầu nhưng ngay cả miếng ăn bọn họ cũng không có.
Tiêu hao thể lực quá lớn càng khiến cho nhiều người ngã xuống, nhưng mặc dù như vậy, huấn luyện cũng không có ý muốn dừng lại một chút.
Thấy trời sắp tối, Tô Oanh nghi hoặc bọn họ phải huấn luyện đến lúc nào, đột nhiên nghe thấy có người hô to một tiếng: "Quỳ xuống, nữ hoàng bệ hạ giá lâm."
Lời còn chưa dứt, Hắc y nhân bên cạnh lần lượt quỳ xuống đầu rạp xuống đất.
Tô Oanh thuận thế quỳ theo, trong giây phút nàng quỳ xuống thấy có một hàng ngũ chậm rãi đi qua phía này.
Dẫn đầu đều là Hồng y nhân, đằng sau Hồng y nhân là một chiếc xe ngựa tráng lệ, đá quý trên xe ngựa toả ra ánh sáng vàng lấp lánh chói mắt.
Nữ hoàng bệ hạ, Tô Oanh hơi hơi nâng mắt, người thống trị người Thiên Khôi là nữ nhân này, điều mà trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Tô Oanh ngước mắt, đột nhiên bánh xe dừng lại trước mặt nàng.
Ấn đường Tô Oanh nhảy lên, chậm rãi nín thở rồi hít thở lại.
Sau khi xe ngựa dừng lại, một Hồng y nhân tiến lên quỳ xuống đất, không bao lâu sau một đôi giày được khảm đầy ngọc trai xuất hiện trước mắt mọi người, sau đó là một mùi hương nồng nặc xông vào mũi.
Tô Oanh ngước mắt lên nhìn thấy một người buộc mái tóc cao cao, trên đầu đội vương miện vàng, vẻ mặt kiêu căng, khoé mắt cũng hiện lên sự khinh thường bước xuống xe ngựa.
Khoé mắt Nguỵ Cơ nhếch lên ngạo mạn nhìn lướt người dưới đất một vòng: "Ngẩng đầu lên hết."
Người quỳ dưới đất đều ngẩng đầu lên, ngay lúc Tô Oanh định ngẩng đầu theo thì phát hiện Hắc y nhân vẫn cúi đầu quỳ như trước. Nàng mới biết được, lời nữ nhân này nói là nói những người huấn luyện trên sân kia.
Tầm mắt Nguỵ Cơ đảo qua mặt những người đó cực nhanh, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt thanh tú, trắng sáng.
Nàng ta duỗi tay chỉ chỉ trên người đối phương: "Người kia đi, hôm nay bổn hoàng thích thanh tú."
"Vâng."
Nàng ta lại tiện tay chỉ hai người trong đám người rồi mới vừa lòng xoay người chuẩn bị quay lại trên xe ngựa.
"Phốc!"
Đúng lúc này trong đám người im lặng đột nhiên có người thả rắm.
Nguỵ Cơ đang chuẩn bị lên xe sắc mặt tái nhợt, lông mày đỏ mảnh nhỏ dựng thẳng lên: "Là ai, là ai dám làm loại chuyện mất mặt như vậy trước mặt bổn hoàng?"
Trong đám người, có một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi sợ tới mức run bần bật.
Tầm mắt Nguỵ Cơ quét trên người bọn họ một vòng cực nhanh: "Ngoan, tự đứng ra thừa nhận. Nếu không thì bệ hạ sẽ tức giận đó." Nàng ta vừa nói, ngón trỏ đặt bên môi cắn cắn, còn chớp chớp mắt, dáng vẻ đó thật sự khiến người ta buồn nôn.
"Không thừa nhận, vậy tối nay đừng ai mong ăn cơm!" Giọng nói của Nguỵ Cơ đột nhiên thay đổi, bỗng chốc thảm thiết khiến người ta dựng tóc gáy.
"Là, là hắn. Nữ hoàng bệ hạ, là hắn, là hắn đánh rắm!" Đột nhiên có một đứa nhỏ khoảng mười tuổi chỉ vào cậu bé vừa mới thả rắm nói.
Cậu bé bị chỉ ra và xác nhận càng run mạnh hơn.
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, ta không dám, ta không dám nữa."
Nguỵ Cơ nhìn đứa trẻ cầu xin tha thứ, khẽ nhíu mày, bĩu môi: "Chặn nó bằng cây gỗ, có phải sẽ không có nữa không?"
Hồng y nhân bên cạnh tiến lên nói: "Bệ hạ anh minh."
"Ha ha ha ha ha, vui đấy vui đấy, vậy làm theo đi."
Hắc y nhân đứng dậy, cầm lấy cây gỗ thô to bằng cánh tay rồi đi về phía đứa nhỏ kia.