Đứa trẻ kia đã bị doạ đến mức mặt không còn chút máu, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên luôn.
Nguỵ Cơ đã ngồi trên xe ngựa nghênh ngang rời đi, thiếu niên bị nàng ta chọn trúng ban nãy cũng bị Hắc y nhân dẫn ra ngoài, theo hàng ngũ rời đi.
Hắc y nhân đi đến trước mặt đứa bé ấy, đá thẳng cậu bé xuống đất, sau đó kéo quần cậu bé xuống, dữ tợn đâm cây gỗ trong tay vào.
Nhưng mà, ngay lúc cây gỗ trong tay Hắc y nhân sắp chui vào trong cơ thể đứa bé, trên tay hắn ta đột nhiên đau xót, cây gỗ trong tay đột nhiên rơi xuống.
"A!"
Hắc y nhân đau đớn ngã xuống đất.
Tô Oanh cất súng bắn ánh sáng trong tay đi rồi tiến lên xách đứa bé lên khỏi mặt đất: "Phế vật." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía hành lang sau lưng.
Hắc y nhân khác thấy vậy, trên mặt không có lộ ra biểu cảm khác thường, tập mãi thành thói quen tiếp tục làm chuyện ban nãy chưa làm xong.
"Cầu xin ngươi thả ta, cầu xin ngươi buông tha ta huhuhuhu..." Đứa bé vừa thấy Tô Oanh đi vào hành lang thì lấy lại tinh thần, cậu bé không phải người mới tới nên biết mùi vị vào hành lang này như thế nào.
Tô Oanh không lên tiếng mà là xách cậu bé tiếp tục đi về phía trước. Mãi đến khi ra khỏi hành lang, nàng mới cho cậu bé dùng lượng thuốc mê thích hợp rồi bỏ cậu bé vào trong không gian.
Lúc Tô Oanh ra khỏi hành lang lần nữa, trời đã tối đen. Người trên sân cũng tản đi hết, trên sân trống không ngay cả một bóng người cũng không có.
Tô Oanh cũng không sốt ruột đi tìm nữ hoàng kia, bây giờ nàng càng thêm tò mò về những người huấn luyện kia.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện có một cánh cổng bên mép sân, chỗ đó chắc là lối ra của sân tập này.
Tô Oanh đi đến trước cánh cổng rồi đẩy cổng ra đi vào.
Ngoài cửa là dãy phòng ở, mà lúc này những người huấn luyện ban nãy đang xếp hàng ngay ngắn ở bên ngoài cửa phòng, đợi Hắc y nhân phát đồ ăn.
"Hôm nay biểu hiện tốt thì có thịt ăn, biểu hiện không thì thì chẳng có cái gì."
Hắc y nhân bắt đầu phát đồ ăn trong tay, một củ khoai tây, một cái bánh mì hoa màu, còn người được gọi là biểu hiện tốt thì có thêm miếng thịt khô bằng nắm tay, quả thực ít đến đáng thương.
Nhưng những đứa trẻ ấy lại như đang nâng bảo bối vậy, bọn họ nhận được đồ ăn xong cũng không ăn như hổ đói, mà là quay về chỗ đứng, đợi Hắc y nhân nói có thể ăn thì bọn họ mới bắt đầu... ăn tao nhã.
Hắc y nhân cầm roi đi qua đi lại giữa bọn họ, ai ăn khó coi không đủ tao nhã thì hắn ta vung roi qua.
Tô Oanh nhíu mày, ở trong này thêm một khắc nữa cũng vô cùng thử thách tính kiên nhẫn của nàng!
Đợi tất cả mọi người nhai nuốt đồ ăn chậm rãi xong, Hắc y nhân mới để bọn họ quay về phòng nghỉ ngơi.
Đến lúc này, Hắc y nhân cũng lần lượt rời đi.
Tô Oanh đi theo phía sau những Hắc y nhân này, đi đến chỗ bọn chúng ở, ở phía sau nơi bọn nhỏ ở còn có một cái sân lớn hơn nữa.
Tô Oanh đi theo bọn họ, toàn bộ hành trình phát hiện ra những người này đều không trao đổi gì. Không chỉ ngôn ngữ, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng hiếm thấy, giống như cái xác không hồn, không có chút tình cảm loài người.
Hắc y nhân đều trở về phòng mình chờ đợi, rất nhanh đã có Hắc y nhân khác mang đồ ăn mà bọn họ muốn ăn lên.
So với mấy đứa nhỏ huấn luyện kia, đồ ăn của những đám Hắc y nhân này tốt hơn một chút. Một món luộc không biết là rau gì, bên trên có lác đác bọt dầu, còn có một chén canh thịt, trong mỗi chén đều có hai ba miếng thịt, món chính là bánh bột ngô hoa màu.
Hắc y nhân xếp hàng ngay ngắn đi lấy phần cơm của mình, Tô Oanh không tiến lên lấy cơm ngay lập tức mà là đứng đằng sau Hắc y nhân phát cơm, nhìn bọn họ lấy cơm quay về phòng của mình, ngay cả âm thanh nhai nuốt cũng rất khó nghe thấy.