Nhìn những Hắc y nhân đó, trong lòng Tô Oanh cảm thấy chán ghét và kiềm nén khó nói khiến cho nàng nhớ đến những ký ức tuổi thơ đen tối đã in sâu trong trí nhớ kia.
Nàng không muốn nán lại thêm nữa, xoay người đi theo những Hắc y nhân đưa cơm ra ngoài.
Bởi vì không có trao đổi ánh mắt và ngôn ngữ, cho nên căn bản không ai phát hiện ra sự bất thường của nàng.
Cả ngày hôm nay Tô Oanh phát hiện ra, những Hắc y nhân này có thể là cấp bậc thấp nhất trong tất cả hệ màu, bởi vì rất nhiều việc nặng đều là bọn họ làm.
Tô Oanh không ở lại nữa, bắt đầu đi về phía mà nữ hoàng đã biến mất vào hôm nay.
Ban đêm chỗ này vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của nàng.
Tô Oanh phát hiện ra tường đá ở đây rất nhiều, mỗi một khu vực đều bị một lớp tường đá vây quanh. Sau những bức tường đá đấy là chỗ ở, bên trong sẽ có người mặc quần áo với màu sắc khác nhau.
Lúc này Tô Oanh đã thay hồng y, lại đi qua cánh cổng thứ mười hai, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ cung diện phía trên sườn núi.
Nhìn chung, phong cách kiến trúc của cung điện này không quá giống với các nước xung quanh, mang đậm hơi thở kiến trúc phong cách châu Âu.
Tô Oanh bước lên thềm đá tầng tầng lớp lớp, rốt cuộc cũng đến cổng cung điện.
Bên ngoài cung điện chỉ có hai con sư tử coi giữ, chúng nó nhìn thấy Tô Oanh đi tới thì từ từ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn về phía Tô Oanh trong bóng đêm rồi đi đến gần nàng ngửi ngửi từ trên xuống dưới. Sau khi ngửi thấy mùi trên người nàng, chúng nó mới trở lại vị trí cũ ngồi xuống.
Cánh cổng bỗng chốc ầm ầm mở to.
Tô Oanh thẳng lưng đi vào, bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy, bên trong lại sáng như ban ngày, nhưng xung quanh nàng không nhìn thấy một chút ánh lửa nào.
Nàng đến trước thiết bị chiếu sáng nhìn, là một viên ngọc có kích thước bằng nắm tay trẻ con. Thoạt nhìn như là ngọc trai, nhưng lại lớn hơn ngọc trai.
Khắp cung điện đều là dùng những hạt ngọc này chiếu sáng.
Tô Oanh đang tự hỏi có nên gảy những hạt ngọc này xuống không, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
Nàng xoay người thấy một Lục y nhân đi tới.
Tô Oanh chẳng hề trao đổi ánh mới với Lục y nhân, mà là dời mắt sang chỗ khác, ai ngờ Lục y nhân kia đi đến trước mặt nàng thì dừng lại.
Vẻ mặt Tô Oanh hơi ngập ngừng một chút, chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Trong mắt Lục y nhân kia hiện lên sự mỉa mai: "Ngươi chưa chết à, thật sự đáng tiếc."
Tô Oanh mặt không đổi sắc nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Dường như Lục y nhân kia đã quen với việc nàng không đáp lại, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Tô Oanh nhìn về phía hắn ta đi tới rồi đi qua phía đó.
Cung điện rất lớn, mỗi một cánh cửa bên trong đều cao ít nhất vài mét. Tô Oanh đi thẳng đến trước một cánh cửa sáng đèn, đang định đi vào thì bị Lục y nhân canh giữ ở bên ngoài cản lại.
"Hồng hộ pháp vẫn đừng đi vào phá sự vui vẻ của bệ hạ."
Tô Oanh chậm rãi nâng mắt nhìn hắn ta một cái rồi đứng sang bên cạnh.
Nàng vẫn chưa đứng vững đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét thảm thiết, đó là giọng chỉ có thiếu niên có.
Trong đó còn có tiếng cười điên cuồng của nữ nhân.
Tô Oanh hít sâu một hơi, khiến cho hơi thở của mình trầm xuống.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên trong dần dần nhỏ đi.
Lúc này chuông gió treo trên cửa đột nhiên vang lên, hai Lục y nhân mới đẩy cửa ra đi vào, không bao lâu sau khiêng hai người đi ra.
Đúng là thiếu niên hôm nay bị nữ nhân đó nhìn trúng.
Thiếu niên khoả thân, khắp người đầy vết thương. Lúc đi ngang qua Tô Oanh, nàng gần như không cảm nhận được hơi thở trên người bọn họ.
Tô Oanh siết chặt hai tay trong tay áo, đi vào cổng rộng mở.