[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Không Chết, Thật Sự Đáng Tiếc (2)

 Chương 438: Không Chết, Thật Sự Đáng Tiếc (2) Chương 438: Không Chết, Thật Sự Đáng Tiếc (2) Chương 438: Không Chết, Thật Sự Đáng Tiếc (2)

Trong điện rất lớn, mới vừa đi vào có thể nhìn thấy một chiếc ghế da hổ rất lớn, bên cạnh chỗ ngồi là một chiếc giường to tròn bọc da thú. Nguỵ Cơ đang trần như nhộng ngồi trên giường lớn, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái.

"Hồng hộ pháp, người đã chết chưa?"

Tô Oanh mở miệng: "Chưa." Nói ra là giọng của Hồng hộ pháp.

Nghe vậy, Nguỵ Cơ bỗng chốc đứng lên trên giường lớn, ánh mắt hung ác giống như rắn độc nhìn chằm chằm nàng: "Chuyện chưa xử lý xong, ngươi cũng dám trở lại?"

"Bọn họ, không dễ xử lý."

Nguỵ Cơ đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Tô Oanh, đột nhiên duỗi tay kéo khăn che mặt trên mặt Tô Oanh xuống.

Sau khi nhìn rõ mặt Tô Oanh, nàng ta đột nhiên cười lạnh một tiếng, bàn tay to vung lên cửa điện đằng sau nàng bỗng chốc đóng lại.

"Ngươi mạnh mẽ hơn những người khác, thành công giả mạo đến trước mặt bổn hoàng nhưng vẫn bị bổn hoàng phát hiện ra." Trên mặt Nguỵ Cơ mang nụ cười nhưng ánh mắt lại càng phát ra sự u ám, đột nhiên điên cuồng hét về phía Tô Oanh: "Nói! Hồng hộ pháp của bổn hoàng đâu!"

Tô Oanh chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, thậm chí đầu cũng đau theo.

Nàng hơi hơi nhíu mày, nàng đã nắm chặt dùi cui điện trong tay áo: "Ngươi có thể đến âm tào địa phủ tìm hắn."

"Láo xược!" Nguỵ Cơ đột nhiên gầm lên giận dữ, một tát lướt nhanh về phía Tô Oanh.

Gió từ bàn tay sắc bén khiến cho đồng tử Tô Oanh co rút lại, nàng nhanh chóng quay đầu đi nên tránh được cấp tốc.

Nguỵ Cơ gầm lên giận dữ, chống hai tay xuống đất tựa như mãnh thú, mông vểnh lên cao giống như con báo chuẩn bị sức lao tới, mãnh liệt nhảy vồ tới trước mặt Tô Oanh.

Khả năng nhảy mạnh đó khiến người ta khiếp sợ.

Tô Oanh tập trung toàn bộ tinh thần, tập trung đối phó.

"Xé rách ngươi! Rống!"

Tô Oanh vung cây điện trong tay đánh lên người Nguỵ Cơ.

Nhưng động tác của nàng ta thật sự quá nhanh, nhanh đến mức gần như xuất hiện ảo ảnh, có thể né tránh dưới dùi cui điện của Tô Oanh hết lần này đến lần khác.

Tô Oanh chỉ thấy cái bóng của nàng ta loé lên rồi không thấy tăm hơi.

Bỗng nhiên sát khí mạnh mẽ từ phía sau bộc phát, Tô Oanh chỉ cảm thấy lưng đau nhức như bị đá bay ra ngoài!

Thấy thân thể Tô Oanh sắp chạm vào một bên sừng tê giác được bọc vàng, côn điện trong tay nàng chống xuống đất, cả người xoay tròn trên không, lướt qua đồ trang trí trên tê giác mà xoay người qua.

Ngụy Cơ cười lạnh một tiếng, phất y phục trên người qua một bên, ống tay áo rộng thùng thình hất về phía Tô Oanh, hai con rắn độc màu xanh lập tức bay về phía Tô Oanh.

Hai mắt Tô Oanh nhíu lại, vung côn điện trong tay làm hai con rắn độc bị điện giật chết.

"Đúng là có bản lĩnh."

Trong điện đột nhiên rơi xuống một tấm vải đỏ dài, Ngụy Cơ cầm vải đỏ bay lên. Tấm vải đỏ nhanh chóng cuộn tròn, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi Ngụy Cơ đâu nữa.

Tô Oanh nắm chặt côn điện trong tay, tập trung chú ý tình hình bốn phía.

Bỗng nhiên xung quanh nhá lên ánh sáng đỏ, một khối vải đỏ che trời lấp đất từ đỉnh đầu bay tới, tựa như đã phủ khắp gian phòng ở.

Tô Oanh cấp tốc rút thanh chủy thủ trên người ra, vào lúc vải đỏ rơi xuống chỗ nàng, đã thấy chủy thủ trong tay nàng vẽ lên một đường khiến trên tấm vải đỏ lộ ra một lỗ hổng lớn.

Nàng muốn nhảy ra từ lỗ hổng này, đột nhiên Ngụy Cơ giống như một con nhện đánh từ trên trời xuống dưới, như thể đang giăng tơ mà nhanh chóng vá lại lỗ hổng vừa bị bổ ra.

Tô Oanh bị khối vải đỏ vá lại che mất tầm mắt, lúc này trong phòng đột nhiên nổi lên từng đợt khói trắng cuồn cuộn, sương khói rất nhanh đã phủ khắp trong điện.

Vào lúc Tô Oanh hít vào một ngụm khói, đồng tử co rụt lại trong nháy mắt, nhanh chóng lách người vào không gian.

Khói trắng kia có kịch độc!

Bình Luận (0)
Comment