Tô Oanh nói tình hình bên kia một cách đơn giản cho Tiêu Tẫn biết.
"Một mình ngươi chiến đấu với bọn họ?"
Nghe nàng nói xong thì sắc mặt Tiêu Tẫn trầm hơn, mặc dù khi nàng nói đến quá trình chiến đấu rất hời hợt và qua loa, nhưng hắn có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó kịch liệt bao nhiêu, chỉ là ở đây thì hắn không thể kiểm tra vết thương trên người nàng tốt được.
"Trên người có vết thương nào nghiêm trọng hơn trán không?"
Tô Oanh lắc đầu một cái: "Không có." Có thì nàng cũng đã tự mình xử lý rồi, không cần hắn!
"Sau khi xử lý tình hình bên này xong thì ngươi đi theo ta tới chỗ kia xem sao."
Tiêu Tẫn gật đầu, mặc dù bọn họ đánh chết những người Thiên Khôi, nhưng thương vong của bọn họ cũng không ít, không thể chữa trị xong trong chốc lát được.
Tô Oanh không lo lắng đám người Thiên Khôi sẽ làm chuyện gian ác gì, đây chỉ là một bang bị nuôi như một con rối mà thôi, cho nên nàng cũng không vội vàng quay trở về ngay lập tức.
Sau khi nàng giúp đỡ mọi người lo liệu cho người bị thương xong thì mới quay về nhà cùng Tiêu Tẫn.
Không bao lâu sau thì nhóm người Hổ Uy cũng đã tới, bọn họ biết được Tô Oanh trở về từ sào huyệt của Thiên Khôi thì muốn kịp thời hiểu rõ tình hình bên kia, để tiếp theo có thể lên nhiều chính sách đối phó hơn.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều đến nhà chính ngồi thì Tô Oanh nói đơn giản lại tình hình bên kia một lần.
"Theo như phu nhân nói thì bây giờ, cái nhóm người Thiên Khôi này đã không còn bất kì uy hiếp nào đối với chúng ta nữa sao?" Khi Long tám hỏi vấn đề này thì trên mặt khó kiềm chế được sự kích động.
"Vâng, nếu như không có gì ngoài ý muốn."
"Không có bất ngờ không có bất ngờ, tuyệt đối sẽ không có gì ngoài ý muốn ." Nếu không phải diện tích không cho phép thì long tám thật muốn đứng lên nhảy một bản.
Nhóm Hổ Uy cũng không ngờ rằng sào huyệt của những người Thiên Khôi lại bị Tô Oanh tiêu diệt rồi !
Thật sự bọn họ rất muốn biết Tô Oanh làm như thế nào!
Tô Oanh nhìn ra được sự nghi ngờ của bọn họ, chỉ nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt được được nữ hoàng của bọn họ rồi thì bọn họ giống như bầy rồng không đầu, dĩ nhiên là chia năm xẻ bảy rồi."
"Phu nhân, hãy dẫn chúng ta đến đó xem xét với." Bọn họ thật sự là quá tò mò, trôi qua nhiều năm như vậy, toàn bộ người Thiên Khôi đều lộ ra hơi thở kì lạ, bọn họ cực kỳ muốn biết là đã xảy ra chuyện gì.
Việc này Tô Oanh cũng vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mà vẫn nên nhanh chóng kiểm soát hoàn toàn bên kia thì tốt hơn: "Ừ, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát tới đó, Mông đại thúc, doanh Lão Hổ sẽ giao cho ngươi."
Ngu dốt tư gật đầu: "Phu nhân yên tâm đi đi." Đã không còn người Thiên Khôi uy hiếp thì làm gì có ai tới chỗ trời băng đất tuyết này chứ?
"Tốt."
Sau khi tính cẩn thận thì cuối cùng mọi người có thể ăn một bữa cơm tối một cách thong thả, sau khi ăn no thì mọi người cũng không ở lại lâu, cuộc chiến ác liệt ngày hôm qua cũng đã khiến bọn họ mệt mỏi rồi, cuối cùng đêm nay cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút rồi.
"Triệu nãi nãi, ta không muốn tự ngủ, ta muốn ngủ với mẫu thân!"
Ban đêm, Tô Oanh mới vừa từ trong phòng rửa mặt đi ra thì đã nhìn thấy Nhị Bảo vặn vẹo cơ thể tuột xuống từ trong lòng Triệu ma ma, đôi tay nhỏ thì nắm chặt cạnh cửa, đánh chết cũng không thả ra.
Đại Bảo nhân cơ hội bỏ chạy vào trong phòng.
Triệu ma ma thấy thế cũng chỉ có thể vào nhà trước.
"Triệu ma ma, làm sao vậy?"
Triệu ma ma thấy Tô Oanh đi vào nhà thì mới tạm thời thả lỏng tay đang nắm lấy tay của Đại Bảo ra: "Ta muốn ban đêm phu nhân ngủ ngon hơn một chút, nhìn thấy mấy tiểu thiếu gia cũng đã lớn tuổi nên muốn để bọn họ ngủ tách ra với phu nhân."