"Ta không muốn, Linh Nhi vẫn chưa lớn, không muốn tách ra ngủ với mẫu thân đâu!" Nhị Bảo cất bước chân nhỏ ngắn ngủn chạy lên phía trước ôm lấy đùi của Tô Oanh không buông tay.
"Ta, buổi tối ta phải bảo vệ muội muội, phải ngủ cùng với muội muội mới được." Đại Bảo cũng đứng ở bên cạnh Tô Oanh không muốn rời đi.
Triệu ma ma thấy thế thì bất đắc dĩ thở dài, bà ấy muốn cho phu nhân và lão gia một ít không gian mà sao mấy tiểu thiếu gia lại không hiểu chứ.
"Triệu ma ma, bây giờ trời lạnh rồi, nhiều người ngủ cùng nhau thì sẽ ấm áp, trước hết cứ để cho bọn họ theo ta, chờ thời tiết ấm áp thì tách ra cũng không muộn."
Triệu ma ma nghe nàng nói như vậy thì cũng hết cách: "Trên người phu nhân còn có vết thương, tiểu thiếu gia, tiểu tiểu tỷ, ban đêm các ngươi phải cẩn thận một chút nhé."
Nhị bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Chúng ta biết rồi."
Triệu ma ma rời khỏi gian phòng.
Tô Oanh ôm bọn họ ngồi lên giường: "Ban đêm bên ngoài quá lạnh, các ngươi tắm sơ sơ rồi nhanh chóng vào phòng để không bị cảm lạnh, biết chưa?"
"Biết rồi thưa mẫu thân, Linh Nhi không muốn tách ra ngủ với mẫu thân."
Tô Oanh nhéo khuôn mặt nhỏ bé đầy thịt của bọn họ "Được, ngủ với mẫu thân, mau nằm xuống nào."
Hai đứa nhóc ngoan ngoãn nằm vào trong chăn.
Tô Oanh ôm bọn họ rồi đắp chăn cho bọn họ xong thì miệng ngân nga giai điệu bình thản, đưa bọn họ vào trong mộng đẹp.
Khi Tiêu Tẫn quay về phòng thì ba mẹ con đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm qua có rất nhiều hàng rào bảo vệ bị hư hại, vì phòng ngừa nên bọn họ cần phải nhanh chóng tu sửa xong, chờ bọn họ làm gần xong thì quay về cũng đã là canh ba rồi.
Tiêu Tẫn đứng trước chậu than nướng, đợi sau khi khí lạnh trên người tan hết thì mới đi tới trước mặt ba mẹ con.
Nhìn gương mặt thanh thảnh khi ngủ của bọn họ thì khoé môi hắn bất giác cong lên thành một nụ cười.
Lúc Tô Oanh mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng rồi.
Nàng giật cơ thể, phát hiện hai túi sữa nhỏ đều đang nằm ngang trên người nàng, cơ thể nho nhỏ cuộn trong chăn cũng không sợ bị khó chịu.
Tô Oanh ôm bọn họ đặt lên gối, đắp chăn lên cho bọn họ một lần nữa, đảo mắt thì nhìn thấy Tiêu Tẫn cũng đang từ trên giường đứng lên.
"Tối hôm qua ngươi trở về lúc nào?"
"Canh ba."
Tô Oanh hiếm khi quan tâm, nói: "Ngươi vẫn có thể ngủ thêm một lát nữa."
Tiêu Tẫn nghe lời quan tâm một cách tự nhiên của cô thì mệt mỏi khắp người đều biến mất: "Không mệt."
"Trước tiên đi qua kia xem rõ tình hình đã."
Tô Oanh gật đầu, sau khi hai người thay đồ và ăn điểm tâm xong thì nhóm Kiều Dương đã đến.
"Tô nương tử, đại ca ta nói rằng hắn sẽ ở lại doanh Lão Hổ, để ta đi theo các ngươi." Kiều Dương dẫn theo một đám người tới đây.
Tô Oanh gật đầu, tối hôm qua nàng cũng có chú ý tới trên đùi Hổ Uy cũng bị thương, đoán chừng là sợ mình hành động bất tiện làm trễ nãi công việc nên mới để cho Kiều Dương tới.
Long Bát cũng dẫn người lái xe ngựa đến, dựa theo tính của hắn ta thì vốn dĩ hắn ta không muốn động, nhưng hắn ta thật sự quá tò mò về chỗ ở của người Thiên Khôi nên tính đi theo xem xét một chút.
"Nếu như mọi người đã đến đông đủ thì lên đường thôi."
"Vâng."
Tô Oanh ngồi ở trên lưng hổ, toàn bộ hành trình đều để nó dẫn đường.
Vì để nhanh chóng biết rõ tình huống bên kia nên tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn, cuối cùng, khi vừa qua buổi trưa thì bọn họ cũng nhìn thấy được tường thành cao chót vót.
"Cũng không biết lúc đầu xây tường thành như thế nào, xây quá cao rồi." Kiều Dương nhìn tường thành cao vót, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Con hổ đi đến dưới chân tường thành gào hai tiếng, tường thành nứt ra một cái khe, dần dần hiện ra một lối vào.
Tô Oanh đi vào trước, nhóm Tiêu Tẫn theo sát phía sau.