Tô Oanh toan đi vào thì bị Tiêu Tẫn giữ chặt.
Nàng quay đầu nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Tiêu Tẫn không nói gì, trực tiếp kéo nàng ra sau, còn mình thì đi về phía trước.
Tô Oanh nhướng mày, nhìn tấm lưng vững chãi rộng lớn của hắn, ngực như bị mèo cào.
Phía sau cánh cửa là một dãy cầu thang bằng đá uốn lượn thẳng xuống, hai người xuống thang một lúc lâu mới gặp một cánh cửa đá khác.
Sau khi mở cơ quan chặn cửa, một luồng ánh sáng vàng với cường độ cực mạnh bên trong phòng đá hắt mạnh ra, gần như khiến Tô Oanh suýt mù.
Tô Oanh hơi nheo mắt lại, đợi quen với ánh sáng thì từ từ mở ra, bước vào theo Tiêu Tẫn.
Dù cả hai đều là người gặp nhiều việc đời, trải qua nhiều sóng gió thì cũng bị núi vàng bạc đá quý chất đống bên trong lóe mù mắt.
Lăng mộ gì ở đây, rõ ràng là kho báu. Chẳng trách các đời nữ hoàng trước đó không cho phép người khác đến gần chỗ này.
Tô Oanh còn tò mò bước tới, cầm một cái chén vàng lên ước lượng, sau khi xác định những thứ này đều là thật thì đột nhiên muốn cười to ba tiếng.
Mẹ nó, phát tài rồi!
Tiêu Tẫn tỉnh táo lại, dời tầm mắt sang một cái giá sách thật to.
Hắn đi qua rút ra một quyển sách lật xem, trong đó vậy mà viết các bước khống chế lòng người và vài bí thuật độc môn.
"Sổ tay con rối?" Tô Oanh tiện tay cầm lấy một quyển đọc thử, đây không phải là nội dung huấn luyện của những đứa bé trong sân mà hôm nọ nàng nhìn thấy đó sao?
"Kẻ thống trị nơi này đã phong tỏa tư tưởng của những người đó bằng nhiều cách huấn luyện khác nhau, gần như khiến họ mất đi khả năng tự suy nghĩ. Họ chỉ biết tuân theo mệnh lệnh và trung thành với nữ hoàng." Nhưng những kẻ thống trị đã quên họ chỉ có một, nhưng nữ hoàng lại có thể là rất nhiều người.
Đó là lý do tại sao sau khi nàng bắt được Ngụy Cơ thì đám người đó đến nhận chủ nhanh như vậy.
Tô Oanh đảo mắt nhìn sang một quyển sách vừa to vừa dày, nàng tò mò đi tới mở ra xem, bên trong vậy mà ghi chép nguồn gốc của thành Thiên Khôi.
Một trăm năm trước, chỗ này vốn là nơi lưu đày phạm nhân, nhưng rất neo người. Sau đó đột ngột xuất hiện một nữ nhân tập hợp tất cả tù nhân lại, mất ba mươi năm dài đằng đẵng thành lập nên thành Thiên Khôi, tự lập làm hoàng.
Nhưng không lâu sau, nữ hoàng phát hiện mình càng già thì tham vọng của những người bên cạnh càng nhiều, thậm chí có người nảy sinh tâm tư mưu nghịch. Để tránh thành Thiên Khôi mình vất vả sáng lập bị người ta soán quyền, không biết từ đâu bà ta tìm được một quyển bí thuật chế tạo con rối, bắt đầu trắng trợn vơ vét nhi đồng trẻ nhỏ vào thành, huấn luyện chúng, biến chúng thành con rối không có tư tưởng, mắc bà vo nắn quyết định sống chết.
Cứ như vậy, bà ta không cần lo ngôi vị hoàng đế của mình bị cướp đoạt.
Nhưng luôn sẽ có một ngày con người già cỗi và chết đi, khi cảm thấy mạng mình không còn bao lâu nữa, nữ hoàng chọn một người mình thích để kế vị, người này chính là nữ hoàng đời trước của Ngụy Cơ.
Nữ hoàng đời trước kế thừa mục đích của tiền nữ hoàng, tiếp tục phát huy thuật khiển rối, người bình thường trong thành trước đây hoặc chết hoặc dần dần bị trục xuất khỏi thành, thành Thiên Khôi liền biến thành dáng vẻ mà họ nhìn thấy hôm nay.
Có điều bên trong chỉ ghi chép lại cuộc đời của nữ hoàng đời trước, không có ghi chép nào về Ngụy Cơ.
Trong sách không viết rõ nữ hoàng đời trước muốn ai kế vị, thậm chí là không đề cập gì tới chuyện này.
Tô Oanh tính toán thời gian, lúc vị nữ hoàng đầu tiên băng hà, có lẽ đã qua ba mươi năm kể từ khi thành Thiên Khôi hoàn toàn được thành lập. Tại thời điểm kế vị, tuổi của vị nữ hoàng đời tiếp theo chắc cũng không lớn, mãi cho đến khi ghi chép bị ngưng hẳn cũng mới không đến ba mươi năm, so với tuổi thọ của người thứ nhất, người thứ hai này ngắn chừng một nửa.