Trong sách cũng ghi lại, người mới chỉ cần đánh bại người cũ là có thể kế vị, là một một cuộc cạnh tranh chính thức, chứ không phải chém giết giống nàng và Ngụy Cơ.
Nhưng trong sách không có ghi chép gì về Ngụy Cơ, nữ nhân này rất có thể là soán ngôi mà lên.
Tô Oanh đóng quyển sổ lại, tiếp tục lần tìm những cuốn sách khác, cố gắng tìm kiếm một ít ghi chép về Ngụy Cơ, nhưng sau khi tìm kiếm khắp nơi, một chữ cũng không có.
Người này như thể tự dưng xuất hiện ở thành Thiên Khôi.
"Tiêu Tẫn, ngươi tuyệt đối không cảm thấy thành Thiên Khôi là ông trời tặng cho chúng ta." Tìm không thấy, Tô Oanh cũng không rối rắm mà khép sách lại nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhìn nàng, đột nhiên bật cười.
Hắn cười, Tô Oanh ngây người. Nàng phải thừa nhận rằng hắn cười lên trông rất đẹp.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi vừa mới nói 'chúng ta'."
Tô Oanh cau mày, từ này có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ thằng nhóc này còn tính độc chiếm à?
"Oắt con, tốt nhất ngươi đừng có suy nghĩ mạo hiểm, nếu không ta sẽ biến ngươi thành con rối."
Tiêu Tẫn không hề sợ nàng uy hiếp: "Làm con rối của ngươi cũng không phải không được."
Tô Oanh nhìn đôi mắt đen càng ngày càng sáng của hắn, luôn cảm thấy hắn có ẩn ý gì đó.
Nàng nói sang chuyện khác: "Trong sách không ghi nguồn gốc của đống vàng bạc châu báu này."
"Cần gì biết chúng từ đâu đến, bây giờ chúng là của chúng ta."
Tô Oanh thấy có lý, nhưng để chúng khơi khơi ở chỗ này vẫn khiến nàng hơi không yên tâm, lần sau phải tìm cơ hội giấu một phần vào không gian mới được, không gian là nơi an toàn nhất.
Bước vào bên trong, họ phát hiện trong đó đúng là có đặt một cỗ quan tài, mặt ngoài quan tài vô cùng xa hoa, khảm đủ loại bảo thạch.
Tô Oanh đoán đây hẳn là quan tài của nữ hoàng đời thứ nhất.
Nhưng vẫn chỉ có một cái quan tài thôi, điều này càng làm Tô Oanh khẳng định suy đoán của mình, vị trí nữ hoàng của Ngụy Cơ không đạt được theo cách thông thường.
"Ra ngoài trước đi." Cái lăng mộ này đi thẳng đến đoạn quan tài là kết thúc rồi.
Tô Oanh gật đầu, theo Tiêu Tẫn ra khỏi động.
Lục hộ pháp nhìn hai người đi ra thì cung kính tiến lên.
"Về trước đi, bảo những người theo ta đến chính điện."
"Vâng."
Chiếm được thành Thiên Khôi rồi, bước tiếp theo là làm sao tiếp nhận nơi này, biến nó thành địa bàn của mình.
Đám Kiều Dương cũng đi dạo một vòng khắp thành, kiến trúc ở đây rất hùng vĩ, có thể tưởng tượng được trong quá trình xây dựng đã tiêu tốn biết bao nhân lực và vật lực, nói tòa thành này là do thi thể chất đống mà thành cũng không quá đáng.
"Tô nương tử, các ngươi bên kia thấy thế nào? Hì, các ngươi đừng nói, mấy người đủ loại màu sắc ở đây giống như kẻ ngốc, lúc trước không biết sao có thể đối nghịch với chúng ta."
Đúng là không khác gì kẻ ngốc.
Lục hộ pháp: ??
"Ngồi xuống hết đi, ta kể cho các ngươi nghe sơ qua tình hình ở đây."
Mọi người lần lượt ngồi xuống ghế, Tô Oanh bảo Lục hộ pháp lui ra ngoài, chỉ còn vài người trong điện.
"Người ở đây toàn là con rối, bất kể là người áo đỏ hay người áo xanh, họ đều khó có năng lực suy nghĩ độc lập, họ hành động theo quy củ do thành Thiên Khôi đặt ra trước đó."
Kiều Dương nghe vậy thì xen vào nói: "Có nghĩa là sau khi nữ hoàng của họ qua đời, họ sẽ nghe lời Tô nương tử ngươi?"
Đối với việc này, Tô Oanh cảm thấy cần phải xác nhận thêm.
"Ta cũng chưa rõ, nhưng ta có chuyện khác muốn nói, ta tính chuyển tới đây, điều kiện sống ở đây khá đầy đủ, bất kể là thành thị phố xã hay phòng ốc kiến trúc đều rất hoàn thiện, chúng ta sang đây chỉ cần chỉnh sửa lại đôi chỗ, chắc chắn sẽ thoải mái hơn doanh Lão Hổ bên kia nhiều."
"Tô nương tử không muốn ở lại doanh Lão Hổ nữa?" Kiều Dương sốt ruột nói.
"doanh Lão Hổ cũng không bỏ được, dù sao chúng ta cũng tốn không ít tâm huyết mới dựng nên một doanh Lão Hổ như vậy, nhưng xét về mặt lâu dài và từ mọi phương diện, ta vẫn thích nơi này hơn."