"Vậy nếu tất cả mọi người đều chuyển tới đây thì doanh Lão Hổ sẽ thế nào?"
"Không phải ai cũng sẵn lòng rời khỏi nơi mình sinh sống gắn bó đã lâu, doanh Lão Hổ không bị bỏ lại đâu."
Chuyển nhà không phải chuyện nhỏ, Tô Oanh chỉ nhắc trước để họ tự suy xét thôi, tình hình cụ thể đợi về rồi thảo luận thêm với bọn Mông Tư.
Nhưng trước khi về, họ cần thu xếp nhân sự bên này cho tốt.
Tiêu Tẫn và Kiều Dương đi nắm số lượng trẻ em chưa hoàn toàn biến thành con rối, Tô Oanh thì đi theo người mặc áo xanh tới sân huấn luyện, hắn đã truyền lệnh xuống bảo mọi người tập trung trong sân.
Tô Oanh bước vào sân tập, nhìn đám người quần áo sặc sỡ đứng trong sân, sớm muộn gì nàng cũng bắt họ thay ra.
Lục hộ pháp đưa một cuốn sổ nhỏ cho Tô Oanh: "Bệ hạ, đây là nội dung nhiệm vụ của người không có màu sắc."
Tô Oanh lật sổ ra xem, người áo đen là tạp dịch, lót đường, địa vị của áo xám gần như ngang hàng với áo đen.
Áo vàng chịu trách nhiệm tuần tra cung điện, áo đỏ thuần hóa động vật...
"Áo hồng sung sướng này nghĩa là gì?"
Lục hộ pháp nói: "Nghĩa là để bệ hạ vui vẻ."
Tô Oanh nhướng mày nhìn về phía áo hồng, thoạt nhìn thì người mặc áo hồng trông nổi bật hơn những người khác nhiều, và tất cả đều là nam giới.
Chỉ xét về ngoài thôi họ đã rất nổi bật, thuộc loại có đứng giữa đám đông cũng được người ta chú ý ngay, đủ mọi phong cách.
Tô Oanh đang chăm chú quan sát thì một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của nàng.
Tô Oanh ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiêu Tẫn.
"Bên kia kiểm kê nhân số xong chưa?"
Mắt Tiêu Tẫn thoáng đảo qua người đám người áo hồng.
A, nữ nhân.
"Xong rồi."
"Ồ."
"Đây là nhiệm vụ và số lượng của các màu, ngươi xem xem."
Tiêu Tẫn thu hồi tầm mắt, nhận lấy cuốn sổ rồi liếc qua, đọc thấy ý nghĩa tồn tại của áo hồng thì hơi híp mắt. Sau khi xem xong, hắn khép sách lại.
"Ngươi tính làm thế nào?"
Tô Oanh nói: "Đến đây định cư đi, ta vừa đi kiểm tra kho lúa ở đây rồi, lương thực tồn trữ bên trong đủ cho chúng ta ăn một thời gian rất lâu, đầu xuân năm sau lên đường đi tìm đất để khai hoang. doanh Lão Hổ bên kia muốn thì theo, còn không không thì tiếp tục ở lại giữ trại."
"Ừ, ta sẽ ở lại đây chấn chỉnh cục diện, ngươi về nói rõ tình hình với đám Mông đại thúc."
Tô Oanh gật đầu: "Được, để lại đội nhân mã cho ngươi, ta và đám Kiều Dương về là được."
"Ừ."
"Lát nữa phải nghe mệnh lệnh của hắn, hiểu không?"
Lục hộ pháp nhìn Tiêu Tẫn một cái, cung kính đáp: "Vâng."
Tô Oanh gọi Kiều Dương và Long Bát tới, dẫn họ về doanh Lão Hổ trước.
"Tô nương tử, ta, Long Bát ta cũng sẽ sang đây với các ngươi." Long Bát đi quanh thành vài vòng, ngắm kiểu gì cũng thấy hài lòng. So với nơi này, doanh Lão Hổ nghèo túng hơn nhiều, cảm giác an toàn cũng mạnh hơn hẳn. Hắn ta nhìn trúng mấy tòa nhà rồi, đến lúc đó hắn ta liền mặt dày mày dạn mở miệng đòi Tô Oanh!
"Ngươi sẵn lòng tới đây, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản."
"Ta cũng tới ta cũng tới, ta muốn đi cùng Tô nương tử." Kiều Dương vội vàng tỏ thái độ, những ngày không có Tô nương tử, hắn phải sống thế nào?
Sau khi trở về doanh Lão Hổ, Tô Oanh lập tức đến trại Hổ, sai người gọi Hổ Uy và Mông Tư tới.
Rồi kể rõ kế hoạch của mình cho họ nghe.
"Đại ca, ngươi không đi không biết nơi đó vững chắc đến mức nào đâu, nếu chúng ta sống ở đó, nhất định sẽ an toàn hơn doanh Lão Hổ nhiều, tường thành cao ngất, ngay cả ruồi bọ cũng không lọt nổi."
Long Bát cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Kiều Dương nói không sai, ta muốn đi, ta muốn theo Tô nương tử, các ngươi tự suy xét đi."
Mông Tư rối rắm nhíu chặt mày, người ở khu Bắc bọn họ đã sống ở đây rất nhiều năm rồi, gần như cắm rễ, sợ là rất ít người bằng lòng chuyển đi.