Tô Oanh ừ một tiếng: "Hiện tại là giờ gì?"
"Bẩm thành chủ, vẫn chưa tới giờ Thìn."
Tô Oanh có chút nghi hoặc, lúc nàng ngủ rõ ràng đã qua giờ Thìn, sao bây giờ chưa tới giờ Thìn.
"Ngươi chắc chắn?"
Tranh hộ pháp nói: "Nô tài chắc chắn, thành chủ thật sự đã ngủ gần một ngày một đêm."
Nàng ngủ lâu vậy sao?
Tô Oanh đầy vẻ kinh ngạc.
"Tô thành chủ dậy rồi, có đói bụng chưa? Để ta đi làm chút đồ ăn cho thành chủ." Chương đại thẩm từ trong phòng đi ra nhìn thấy Tô Oanh thì trên gương mặt lập tức nở nụ cười.
"Làm phiền rồi." Ngủ lâu như vậy, không đói mới là lạ.
Tô Oanh suy nghĩ một chút, vẫn đi tới phòng Chương tộc trưởng để hỏi thăm tình hình.
"Tô thành chủ." Chương tộc trưởng thấy Tô Oanh vào phòng, chống người muốn ngồi dậy khỏi giường.
"Vết thương trên người đã khá hơn chưa?"
Chương tộc trưởng lộ ra một nụ cười: "Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ ơn cứu mạng của thành chủ."
"Là Tranh hộ pháp trị liệu cho ngươi, ngươi nên cảm ơn hắn."
"Cũng phải cảm ơn Tranh hộ pháp cho thật đàng hoàng, đúng rồi Tô thành chủ, những bộ tộc khác đều đã phái người tới, người xem thử lúc nào thì gặp họ?"
Nàng ngủ một giấc lâu như vậy, bọn họ đến cũng bình thường: "Lát nữa sẽ đi."
Sau khi Chương đại thẩm mang điểm tâm tới cho Tô Oanh ăn, Chương Thư Luân đưa Tô Oanh đến nơi mà người của bộ tộc khác ở.
Chương tộc trưởng sắp xếp mọi người vào những phòng trống trong bộ lạc, Tô Oanh đi vào phòng thì thấy trong phòng có khoảng hai ba chục người. Có thể là bởi vì lạnh, những người đó đều chen chúc thành một đống để hơ lửa sưởi ấm.
"Các thúc thúc bá bá, Tô thành chủ đến rồi." Chương Thư Luân đi tới trước mặt bọn họ, hai tay đặt ở trước ngực cúi chào.
Những người đó nghe vậy đều đứng lên, đánh giá Tô Oanh từ trên xuống dưới.
Tô Oanh thản nhiên đứng tại chỗ, tùy ý để bọn họ đánh giá.
"Để các vị đi một chuyến trong ngày tuyết lớn, vất vả rồi." Tầm mắt Tô Oanh nhanh chóng đảo qua mặt bọn họ, lên tiếng trước.
Ở trong phòng có một nam nhân mặt vuông, mắt nhỏ dài, để râu quai nón, ánh mắt lộ ra vẻ chững chạc nghe vậy thì đứng ra hành lễ.
"Nghe nói Tô thành chủ giúp bộ tộc chúng ta tránh khỏi tai ương diệt tộc, thật sự là vô cùng cảm kích."
Dựa theo ý tứ trong lời nói của những người Nam quốc kia, là có dự định đoạt lấy hết bộ lạc này. Bởi vì mùa đông tuyết rơi, thời tiết giá rét nên trong khoảng thời gian này bộ tộc và bộ tộc trước đó cơ bản không có tới lui, tin tức tương đối bế tắc. Vốn không thể sớm biết trước được bộ tộc nào đó sẽ bị công kích, cũng không có cách để sớm phòng bị cho tốt.
Những người Nam quốc kia thật sự tới, mặc dù bọn họ có thể ngăn cản cũng sẽ thương vong nặng nề, tiếng cảm kích này, họ thật sự phải nói ra.
"Các vị không cần phải vì chuyện chưa xảy ra mà cảm kích ta, mời ngồi."
Tất cả mọi người đều cực kỳ tự giác mà nhường vị trí đầu tiên cho Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không nói gì, mà đi tới ghế ngồi xuống.
"Tuy rằng những người đó tạm thời rời đi nhưng bọn họ vẫn có khả năng trở lại, sau này mọi người phải chuẩn bị cho thật tốt. Nếu như bọn họ trở lại, mọi người có thể thúc ngựa đến thành Thiên Khôi tìm ta."
Cho dù lúc ấy nàng đã giết sạch những người đó nhưng dường như Lệ gia của Nam quốc cũng đã phái người tới thăm dò thực hư. Nếu như phát hiện người của bộ tộc vẫn còn, bọn họ sẽ không có ý định buông tha mà sẽ lại phái người tới tiếp.
Thay vì như thế, còn không bằng để cho bọn họ trở về nói rõ tình huống, xem Lệ gia có vì vậy mà lùi bước hay không. Tuy nhiên cũng không loại bỏ trường hợp, bọn họ sẽ càng đàn áp mạnh mẽ hơn.
Người của những bộ tộc không ngờ Tô Oanh còn có thể đưa ra lời hứa hẹn này, càng vô cùng cảm kích.
"Dược liệu mà Tô thành chủ mong muốn chúng ta đều đã mang đến, Tô thành chủ có thể theo chúng ta đi kiểm hàng."
"Được."