Hàng hóa các bộ tộc mang đến đều để trong căn phòng trống của bộ lạc, sau khi Tô Oanh tiến vào thì bắt đầu kiểm tra thực hư từng cái. Nàng phát hiện dược liệu mà những bộ tộc này trồng đều không giống nhau, như vậy cộng lại, có thêm được rất nhiều loại dược phẩm.
Tranh hộ pháp đi theo bên cạnh Tô Oanh, hai người rất nhanh đã kiểm tra xong.
"Tô thành chủ cảm thấy có vấn đề gì không?"
Tô Oanh lắc đầu: "Đều rất tốt, các ngươi đưa danh sách cho Tranh hộ pháp đi, hắn sẽ giao bạc cho các ngươi."
"Đa tạ thành chủ."
Sau khi Tranh hộ pháp đối chiếu danh sách, rất sòng phẳng đưa bạc đến thanh toán cho người của các bộ tộc.
Lấy được bạc, mắt của người trong bộ tộc đều lộ ra ý cười, đây chính là tiền ăn năm sau của bọn họ.
"Chỗ ta có một danh sách dược liệu cần có, các ngươi ai biết chữ thì xem thử, xem bộ tộc nào có thể trồng được chủng loại không có đánh vòng tròn." Tô Oanh đưa tờ giấy lúc trước cho Chương tộc trưởng xem để họ xem thử.
Một thanh niên có dáng vẻ hết sức đoan chính tiến lên nhận lấy tờ giấy cẩn thận xem thử, tuy rằng bọn họ đều đang ở nơi chân núi thấp nhưng bởi vì vị trí không giống nhau, đổ ẩm của đất đai trồng trọt và chất lượng đất cũng không quá giống nhau. Thời của bọn họ kiếm sống bằng việc trồng thuốc, nên hiểu rõ dược liệu hơn những người thường, vừa nhìn tên dược liệu trên danh sách, cũng biết loại nào bộ lạc nhà mình có thể trồng được.
Tô Oanh bảo Tranh hộ pháp ghi danh cho họ, bộ lạc nào có thể trồng cái gì, có thể trồng bao nhiêu đều ghi vào hết. Đợi đến lúc đó, nàng sẽ cho người đem cây giống hoặc là hạt giống tới.
"Chỉ cần các ngươi có thể trồng được, ta đều thu mua, giá tiền cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."
Người của bộ tộc cũng không ngờ Tô Oanh lại dễ nói chuyện như vậy.
"Trong đó có chút dược liệu, thật ra những năm nay bộ tộc trồng được một ít nhưng bởi vì người thu mua không nhiều lắm, nên chúng ta đổi sang trồng cái khác. Tô thành chủ yên tâm, chỉ cần không có thiên tai nhân họa, những dược liệu này đều có thể thuận lợi trồng được."
"Được, vậy làm phiền các vị. Còn có việc này, lần này ta tới không có kéo xe, cho nên còn cần các vị đưa dược liệu đến thành Thiên Khôi cho ta, ta sẽ trả lộ phí đi lại."
Người của bộ tộc vừa nghe thấy nàng còn muốn trả lộ phí thì nhanh chóng từ chối: "Chúng ta đưa qua cho Tô thành chủ là được rồi, Tô thành chủ trả lộ phí gì đó thì khách sáo quá."
Bọn họ không cần, Tô Oanh cũng sẽ không miễn cưỡng, đến lúc đó có thể bù đắp bằng những thứ khác ở trong thành.
Sau khi nói rõ ràng với bọn họ, Tô Oanh lại cùng Tranh hộ pháp trở về gian phòng trước đó: "Ngươi xem chuẩn bị trong hôm nay đi, sáng mai đưa họ và dược liệu về thành."
"Thành chủ không trở về sao?" Tranh hộ pháp buột miệng nói ra, vừa hỏi xong lại giống như mắc phải sai lầm lớn, sợ tới mức rụt bả vai lại.
Tô Oanh nhìn bộ dạng chờ bị xử lý của hắn, không còn gì để nói.
"Tranh hộ pháp."
"Thành chủ bớt giận, nô tài không nên hỏi quá nhiều đến quyết định của thành chủ."
Tô Oanh thở ra một hơi: "Ngươi chỉ hỏi bình thường thôi mà, ta sẽ không phạt ngươi, đứng lên đi."
Tranh hộ pháp nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, thấy nàng thật sự không có ý tức giận, lúc này mới run rẩy đứng dậy.
"Ta sẽ tiếp tục đi dạo xung quanh, ngươi cứ về trước đi."
"Vâng, thành chủ."
Đến sáng ngày hôm sau, Tranh hộ pháp mang theo người của những bộ tộc kia kéo một xe dược liệu đi về phía thành Thiên Khôi.
"Tô thành chủ, người muốn đến nơi nào? Mặc dù chúng ta không thể tiễn nhưng cũng có thể chỉ đường cho người."
Tô Oanh mở bản đồ trong tay ra, chỉ vào biểu tượng gần nhất với vị trí của bộ tộc bên trên: "Ta muốn đến nơi này xem thử."
Từ quyển ghi chép đánh dấu kia, Chương Nặc nói, mảnh đất này nuôi dưỡng một lượng lớn dê bò.