Trong đống tuyết, một nam nhân trên người mặc da thú chế thành xiêm y lại nằm trong vũng máu, Tô Oanh duỗi tay lật thi thể qua, khi nhìn rõ dáng vẻ đối phương, sắc mặt nàng dần dần trầm xuống.
"Là Phổ Mạt, là Phổ Mạt!" Chương Nặc đi cùng, sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ đối phương thì sắc mặt thay đổi lớn, đây là bạn chơi nối khố với hắn, hắn ta giữ được một mạng trong lần tấn công giết hại trước của người Nam quốc, ai ngờ, bây giờ mới không bao lâu, người đã không còn.
Tô Oanh kéo vạt áo trên người hắn ra, tỉ mỉ xem xét miệng vết thương của hắn, xác định đó là bị đồ sắc nhọn gây ra thương tích.
Nàng xoay người lên ngựa chạy tới nơi hơi cao đằng trước, lấy kính viễn vọng nhìn tình hình xung quanh, phát hiện lúc bọn họ rời đi đã không thấy cờ màu của những bộ tộc kia tung lên.
Chương Nặc đã nói, những cờ màu này có tác dụng báo động trước, nếu như bộ tộc xuất hiện nguy hiểm, bọn họ sẽ gỡ cờ màu xuống để cảnh báo!
Bây giờ, không nhìn thấy cờ màu chứng minh có bộ tộc đã xảy ra chuyện.
"Rất có thể bộ tộc đã xảy ra chuyện, tộc trưởng ở chỗ này chờ chốc lát, ta và Chương Nặc qua xem một chút."
Ương Trung nghĩ đến lúc trước Chương Nặc đã nói có người của Nam quốc đến công kích người của bộ tộc, vậy chắc chắn không phải một người, nếu như bọn họ cùng đi cũng không có chuyện không giúp đỡ.
Ương Trung giữ lại năm người đến trông giữ dê bò, dẫn nhưng người còn lại theo Tô Oanh chạy về phía bộ tộc.
Càng tiến tới gần bộ tộc, vết máu trên mặt đất càng nhiều, từng bộ thi thể đập vào ánh mắt.
Chương Nặc nhìn một đám tộc nhân quen thuộc lại nằm trong vũng máu, hai mắt như sắp nứt, hắn cố nén nước mắt, từ sau khi chạy vào bộ tộc, hắn cắn răng hô to: "Có ai không? Có ai không?"
Máu của bộ tộc đầy đất, máu nhuộm đỏ nền đất đầy tuyết.
Trong tộc quần yên lặng đến mức dọa người, thậm chí ngay cả ngọn gió lạnh thổi qua cũng phả ra một luồng hơi thở máu tanh.
Chương Nặc chạy một mạch vào trong nhà mình, trong nhà vẫn không có ai, nhưng cũng không tìm thấy thi thể.
Tô Oanh phát hiện mặc dù trong bộ tộc có không ít vết máu, cũng có thi thể, nhưng không nhiều hơn trong tưởng tượng, nếu như tất cả người của bộ tộc đã bị tàn sát, không thể nào chỉ có những thi thể này.
"Đừng đi một mình, cùng nhau tới bộ tộc khác xem một chút."
Chương Nặc chịu đựng bi thương trong lòng, theo mọi người đi đến bộ tộc khác, xem liên tiếp mấy bộ tộc, tình huống cũng tương tự bộ tộc Tháp La, trên mặt đất đều là vết máu đâu đâu cũng có, còn có thi thể, nhưng số lượng thi thể không quá là nhiều.
"Chắc chắn bọn họ chạy rồi, chúng ta tìm dọc theo dấu chân trên mặt đất, xem bọn họ đi về phía nào."
"Được."
Nhiều người cùng rời đi như vậy, trên mặt đất không thể không có bất kỳ dấu vết, rất nhanh, nhóm người Tô Oanh đã phát hiện, ở phía sau mỗi bộ tộc có lượng lớn dấu chân, nhìn từ phương hướng dấu chân rời đi, bọn họ đi về phía lúc Tô Oanh đến.
"Bộ tộc các ngươi và bộ tộc lúc trước có chung chỗ tránh nạn không?"
Chương Nặc lắc đầu: "Không, địa hình bên này bằng phẳng hơn nhiều, không có núi sâu cửa động, muốn tới núi sâu, sẽ phải đi về phía thành Thiên Khôi."
Tô Oanh nhìn về phía của dấu chân, đúng là đi về phía thành Thiên Khôi bên kia.
"Đi, đi theo dấu chân xem."
"Được!"
Ương Trung chào hỏi người của mình, bảo bọn họ đuổi theo sát bò dê.
Đoàn người nhanh chóng đi về phía trước theo vết dấu chân, càng chạy, Tô Oanh lại càng cảm thấy đó là phương hướng đi tới thành Thiên Khôi.
Bọn họ một đường nhanh chóng đuổi theo, rốt cuộc phát hiện dấu vết bọn họ để lại.
Chương Nặc đi tới trước một đống lửa bị dập tắt, kiểm tra nhiệt độ, vẫn còn khá ấm, chứng minh có lẽ bọn họ mới rời đi không bao lâu.
Chương Nặc lập tức xoay người lên ngựa đuổi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy có người của một vài bộ tộc.