Hắn nhanh chóng thúc ngựa lên trước hô lớn: "A phụ, a mẫu..."
Nhóm người đang đi về phía trước đột nhiên nghe thấy tiếng la của Chương Nặc thì câm như hến, nhưng khi nhìn rõ người đến là Chương Nặc, có tộc nhân biết hắn nên hô to đáp lại.
"Chương Nặc, Chương Nặc."
Chương Nặc nghe thấy tiếng gào thét thì ngẩng đầu nhìn lại, hắn đã nhìn thấy tộc nhân của mình.
Hắn phi ngựa thấy tộc nhân phía trước, nhìn hắn mà vành mắt đỏ lên: "Phổ Đạt, ngươi mau nói cho ta biết, có phải trong tộc xảy ra chuyện gì không? Phụ thân, mẫu thân ta, bọn họ đâu rồi?"
"Người đừng vội, lúc trước hình như ta nhìn thấy bọn họ trốn ra được, có lẽ là ở ở phía trước."
"Ngươi nói xem, rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì?"
Trong đáy mắt Phổ Đạt lộ ra nỗi hận sâu sắc, hắn ta cắn răng nói: "Là mấy người Nam quốc đó!"
Sắc mặt Chương Nặc thay đổi: "Bọn chúng quay lại rồi!?"
"Đúng, bọn chúng không chỉ quay lại, còn mang theo nhiều người nữa đến, xuống tay với bọn ta bằng đủ loại thủ đoạn ác độc, đầu độc nguồn nước của bọn ta, nếu mọi người không phát hiện kịp thời thì tất cả đều toi hết rồi."
Thì ra là vào hai ngày trước, sau khi Lệ gia bên kia thăm dò tình huống của các bộ tộc xong thì lập tức phái người đến đây, với mục đích chính là muốn tiêu diệt người của những bộ tộc này.
Nhiều bộ tộc như vậy, tổng số người cộng vào chắc hẳn không ít, thêm cái là sự việc trước đó đã làm họ thêm cảnh giác, đã quay lại thì không thể cứ đánh một cách cứng rắn được, nên bọn chúng đã tìm đến nguồn nước của những bộ tộc này, đầu độc vào nguồn nước.
Lúc đầu thì mọi người cũng không phát hiện ra gì, nhưng dần dần có người xảy ra chuyện nên họ mới ý thức được nước có vấn đề, dù sao thì cũng là tộc đàn tiếp xúc với dược vật nhiều năm, tức thì thấy chuyện có chỗ không đúng.
Các tộc trưởng âm thầm bàn bạc với tộc của mình, mọi người cùng đưa ra kết luận là rất có thể người Nam quốc quay lại trả thù, để bảo toàn tính mạng của tộc nhân một cách lớn nhất, bọn họ trốn chạy ngay trong đêm, chỉ để lại một bộ phận tộc nhân nhỏ ở lại tộc để trông coi và vòng vo nói chuyện với mấy người đó, để tránh bọn chúng phát hiện ra manh mối rồi lập tức đuổi theo, cũng coi như là tranh thủ thời gian chạy trốn cho càng nhiều tộc nhân khác.
Tô Oanh đuổi theo nghe họ nói vậy thì mới ngộ ra, chẳng trách không có nhiều người trong tộc chết lắm.
"Vậy các ngươi định đi đâu?"
Phổ Đạt không biết Tô Oanh, nghe nàng hỏi như vậy thì nói: "Tộc trưởng nói rằng đi thành Thiên Khôi, tới đó có lẽ bọn ta sẽ có một đường sống."
Tô Oanh bừng tỉnh, nàng chợt nhớ mình từng nói với Chương tộc trưởng rằng nếu lại gặp chuyện như vậy thì hắn ta hãy đến thành Thiên Khôi, nếu nàng không ở đó, thì hãy vào thành tìm một nam nhân tên Tiêu Tẫn.
Sau khi Chương Nặc biết thân nhân còn khỏe mạnh, thì tiếp tục phi ngựa đi tiếp, Tô Oanh cũng cùng đi với các tộc trưởng với tộc của họ.
Bọn họ biết là Tô Oanh đuổi theo, cuối cùng cũng thả lỏng được thần kinh đã căng chặt suốt mấy ngày nay.
"Tô thành chủ, mong Tô thành chủ hãy thu lưu!"
Mấy tộc trưởng dồn dập quỳ xuống trước mặt Tô Oanh, nếu như còn cách khác, bọn họ đã không phải tới thành Thiên Khôi để tránh kiếp nạn lần này, ngoại trừ cái mạng này thì bọn họ chẳng có gì cả, sao mà chống lại được một đại tộc của cả một quốc gia đây?
Nam nhân có thể vì quê hương mình mà không màng tất cả, nhưng mấy hài tử vô tội, bọn họ không thể trơ mắt nhìn bọn nhỏ cũng bị vạ lây.
"Trước tiên cứ vào thành rồi hẵng nói, khi bọn ta đến tộc, thì không thấy ai, có phải là vì không thấy tộc nhân các ngươi đâu, cho nên chúng mới rút quân?"
"Không, bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn chúng chính là muốn diệt tộc bọn ta, là do người trong tộc tạm thời dẫn nhau đến nơi khác thôi, chờ đến lúc chúng phát hiện có gì đó không đúng thì sẽ đuổi lại đây rất nhanh."
Thì ra là thế.