Tô Oanh thề rằng điều này nhất định là do Triệu ma ma dạy!
"Hắt xì!"
Triệu ma ma, người đang ăn tối với Bạch Sương và những người khác ở sân sau, đột nhiên hắt hơi dữ dội.
Bạch Sương quan tâm hỏi: "Triệu ma ma, ngươi bị cảm à?"
Triệu ma ma xoa mũi, nhưng không có chảy nước mũi, chắc không phải phong hàn đâu đúng không?
"Không sao, không sao, không biết thành chủ béo hay trong bụng có em bé nữa..."
Ương Trung và những người khác ở lại thành hai ngày, khi rời đi, Tô Oanh nhờ Tranh hộ pháp đưa cho hắn ta một ít thuốc trị phong hàn và vết thương, Ương Trung nhận lấy nó như bảo vật, sau nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn đối với Tô Oanh thì mới rời đi cùng với các lực sĩ.
Ương Trung ra khỏi thành Thiên Khôi, ngẩng lên nhìn cổng thành cao vút tầng mây, sống ở một nơi như vậy quả thực có thể bớt được rất nhiều việc, nhưng đối với họ mà nói, họ đã quen sống tự do tự tại, không thích cảm giác như bị nhốt trong nhà giam, bức tường thành cao chót vót này, chính là một nhà tù.
Mấy người Ương Trung vừa đi xa, đã có một đội nhân mã bước ra từ trong bóng tối.
Họ nhìn bức tường thành trước mặt với ánh mắt kinh ngạc: "Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Bức tường thành này cao hơn nhiều tường thành ở kinh thành chúng ta."
"Thành Thiên Khôi." Có người biết được nên nói.
"Thành Thiên Khôi?"
"Trước đây có nghe người từng tới đây nói, nơi này rất quái dị, người bình thường đi vào, thì đừng hòng được đi ra."
"Nhưng dấu chân của những người của mấy tộc đó đã biến mất ở đây, chắc chắn bọn chúng đã trốn ở bên trong, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ cuộc vậy à? Các ngươi đều biết tính tình của nhị gia như thế nào. Nếu hắn ta biết chúng ta quay về mà không làm gì thì các bạn sẽ chỉ có kết cục giống mấy tên ngu xuẩn kia mà thôi."
Tiến, thì khó, mà lui, thì chết.
Trong lúc nhất thời, bọn chúng khó mà lựa chọn cho được.
Một người đàn ông cao gầy chỉ có một mắt âm trầm nói: "Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin bọn chúng đã thành tinh thành quái hết được, nơi này nhất định phải có lối vào, cứ phân tán khắp nơi mà tìm, xem có thể lẻn vào tìm hiểu tin tức không?"
"Đúng vậy."
Điều mà những người này không biết là, vừa xuất hiện ở ngoài cổng thành, bọn chúng đã bị hắc y nhân đứng gác phát hiện.
Tường thành rất cao và dày, nhưng để tăng cường khả năng phòng thủ tối đa, nữ hoàng đệ nhất đã bố trí các chốt canh gác trong tường thành, những người canh gác sẽ đứng trên những bậc đá cao và quan sát tình huống bên ngoài qua một cái lỗ bí mật.
Nhưng sau khi nữ hoàng đệ nhị lên nắm quyền, bà ta rất tin tưởng vào bản thân và những con rối của thành Thiên Khôi nên đã mạnh mẽ phá bỏ các trạm canh gác này, Ngụy Cơ chưa bao giờ thấy những trạm canh gác đó, nên khi đến lượt nàng ta làm nữ hoàng, đã không sắp xếp.
Nhưng sau khi Tiêu Tẫn đọc qua ghi chép của thành Thiên Khôi, hắn đã bố trí người canh gác trạm canh gác.
Hắc y nhân nhìn những người đó tản đi, liền nhờ người thay thế vị trí của mình, đồng thời tiến về phía cung điện.
Tô Oanh đang định đi đến khu dân cư, Hổ Uy nói rằng, bởi vì nhà ở trong khu dân cư không lớn nên người dân của các tộc bị phân tán lung tung, nàng lo rằng nếu quá nhiều người sẽ xảy ra xung đột, nên muốn đi xem thử.
"Thành chủ, hắc nô cầu kiến."
Tô Oanh vừa mới bước ra lại ngồi xuống, chỉ chốc lát sau có một hắc y nhân bước vào.
"Thành chủ."
"Có chuyện gì?"
"Hắc nô gác trên trạm canh gác thì phát hiện có một đội nhân mã ở ngoài thành lén lút đi vào."
"Hửm?"
Tô Oanh chậm rãi ngồi thẳng dậy: "Bây giờ chúng đi đâu rồi?"
"Hắc nô thấy bọn chúng tản ra theo hai bên tường thành, không biết chúng định làm gì, hắc nô đã để khôi nô theo bọn chúng để điều tra."
"Được, hãy bắt hai người trong số chúng về để thẩm vấn."
"Vâng."