Sau khi hắc nô lui ra, Tô Oanh cũng không vội đến bên khu dân cư kia, rất có thể là những người này là người Nam quốc theo dấu chân họ mà tới đây.
Tô Oanh suy nghĩ một hồi, rồi để Lục hộ pháp phái người đến sân huấn luyện truyền lời cho Tiêu Tẫn, nói cho hắn biết chuyện này.
Sau khi Tiêu Tẫn hay tin, hắn lập tức yêu cầu Giang Dương đợi khôi nô ở lối vào để hắn ta thẩm vấn cái người bị bắt về kia trước.
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn về hướng tây, trời tối rất sớm. .
Tô Oanh và những người khác vừa ăn xong bữa tối thì Giang Dương tới.
Khi trời vừa sập tối, khôi y nhân đã bắt được hai người, hai người đó căn bản không chịu nổi thủ đoạn của Giang Dương, chưa đầy nửa giờ đã thú nhận hết thảy.
"Vương gia, bọn chúng nói rằng chúng được Lệ gia Nam quốc phái đến, với mục đích là tru sát những bộ tộc đó, nhưng không ngờ những người đó đã chuẩn bị sẵn sàng và bỏ trốn, sau khi lần theo dấu chân, chúng đã tìm đến ngoài thành, đang tìm cách vào thành."
Tiêu Tẫn trao đổi ánh mắt với Tô Oanh, cả hai đều hiểu ý định của đối phương.
Tô Oanh khẽ cười một tiếng rồi nói: "Nếu vậy thì để bọn chúng vào xem xem."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn hơi lạnh lùng: "Cứ để cho chúng được trông rõ sự đời."
Giang Dương nhìn hai người mà dựng tóc gáy, thề cả đời sẽ không bao giờ đắc tội hai người này!
Nhóm người do Lý gia phái đến đã tản đi tìm quanh bên ngoài thành, vẫn chạy cho đến đêm thứ hai, nhưng chúng vẫn chưa tìm ra được lối ra vào ở đâu.
Đang lúc chúng tiến thoái lưỡng nan, thì đột nhiên nghe thấy trên tường thành có tiếng chuyển động nhẹ.
Bọn chúng vội vàng né tránh, nấp trong tối, nhìn thấy mấy người bước ra từ khe nứt, lúc này mới biết thì ra là cửa ra vào đều được khảm vào trong tường, khó trách dù có cố gắng đến mấy chúng cũng không tìm được.
Sau khi những người đó đi ra, lối vào phía sau họ vẫn chưa đóng lại.
Người nấp trong chỗ tối thấy vậy thì vội vàng tiến tới cửa vào: "Các ngươi theo ta vào trong, những người còn lại thì đợi ở bên ngoài."
"Vâng."
Người dẫn đầu nhanh chóng lẻn vào cùng với những người khác dưới sự yểm hộ của bóng tối.
Chúng vừa bước vào không lâu, lối vào phát ra tiếng "lạch cạch" rồi dần dần đóng lại.
Những người canh gác bên ngoài nhìn bức tường thành đã trở về trạng thái ban đầu, trong lòng thấy hơi bất an.
"Đây là nơi quái quỷ gì vậy, không phải chúng ta trúng kế rồi đấy chứ?"
Những lời này khiến sắc mặt những người canh giữ bên ngoài đều trở nên khó coi.
Sau khi những người đó lẻn vào từ cửa, nương theo bóng tối mà đi về phía trước, nhưng càng đi chúng càng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu lên, chúng chạm phải một đôi mắt màu xanh lục...
Người canh gác ngoài thành đã đợi ở bên ngoài hai ngày hai đêm, nhưng không đợi được người bên trong ra ngoài, chúng không khỏi thấy lo lắng.
Ngay khi chúng không biết phải làm gì thì lối vào trên tường thành lại mở ra.
Lần này, khi nhìn vào cửa vào, bọn chúng không còn vội vàng muốn bước vào như trước nữa mà đứng bên ngoài âm thầm quan sát.
Lúc này, ở cửa vào đột nhiên có động tĩnh, có người từ bên trong ném ra một đống đồ đạc, sau đó xoay người đi vào.
"Đi xem những thứ đó là gì đi."
Có hai người đi ra từ trong chỗ tối, nhanh chóng chạy đến đám đồ vật đó để kiểm tra, sau khi tách ra mới phát hiện ra đó thực ra là quần áo trên người đồng bạn của mình, nhưng đã bị xé thành từng mảnh, bên trên nhuốm đầy máu thịt.
Hai người nhìn thấy, đồng tử đột nhiên sợ hãi co rút lại, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa vào.
Thoạt nhìn, bên trong tối tăm mù mịt, không thể biết rõ được rốt cuộc bên trong nó là như thế nào.
Đột nhiên, trong tầm mắt bọn họ xuất hiện một đôi mắt màu xanh lục, một bóng người màu đen càng ngày càng gần, hình như bọn chúng còn ngửi thấy mùi máu tanh.