[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Hai Chữ Chịu Thua Viết Như Thế Nào (1)

 Chương 516: Hai Chữ Chịu Thua Viết Như Thế Nào (1) Chương 516: Hai Chữ Chịu Thua Viết Như Thế Nào (1) Chương 516: Hai Chữ Chịu Thua Viết Như Thế Nào (1)

Hai người kia nắm chặt tay, hai chân như bị cố định, bóng hình màu đen dần dần lộ diện, chính là một con mãnh hổ.

Hai người sợ đến mức tái mặt bỏ chạy, nhưng mãnh hổ không cho chúng cơ hội trốn thoát, một con hổ nhảy lên cắn vào cổ một người.

Người còn lại thét lên kinh hãi.

"A! Cứu mạng, cứu, cứu mạng, cứu mạng với!"

Hắn ta hét lên, quay người bỏ chạy, con hổ buông người trong miệng ra, đuổi kịp và hất văng nam nhân xuống đất từ phía sau, cắn đứt cổ hắn ta trong khi nam nhân đang vùng vẫy.

Lúc này, những người ẩn nấp trong tối đều sợ hãi, kinh ngạc nhìn mãnh hổ lớn hơn rất nhiều so với đại hổ bình thường này, thậm chí còn không dám thả rắm!

Khó trách trước đó người đi vào không có động tĩnh gì, vừa bước vào đã có một đại gia hỏa như vậy đang chờ, thì ra thế nào được!

"Gàoo!"

Sau khi mãnh hổ cắn đứt cổ người thứ hai, nó từ từ đảo mắt về phía nơi ẩn náu của bang nhân, vào khoảnh khắc chạm mắt con hổ, suýt chút nữa thì dọa cho chúng chạy mất!

Dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy dọc theo bộ râu dài của mãnh hổ, nó quay người từng bước một đi về phía bọn họ.

"Đến, đến rồi, chạy mau, hổ đến kìa, chạy mau đi!"

Khi con người đối mặt với nỗi sợ hãi, sẽ né tránh nó theo bản năng, khi những người phía trước sợ hãi hét lên, những người nấp phía sau cũng lần lượt bỏ chạy.

"Gàoo!"

Mãnh hổ nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.

"Cứu mạng với... Hổ ăn thịt người!"

Một đám người bị dọa cho chạy trốn khắp nơi.

Tô Oanh chậm rãi đi ra, híp mắt nhìn người đang chạy trốn khắp nơi, nhặt một cục đá trên đất lên, ném đi từng viên.

"A!"

Có người bị cục đá đập trúng, ngã thẳng xuống trên đất, đau đến nỗi gào lên au áu.

Hắc y nhân và khôi y nhân ẩn nấp xung quanh xuất hiện, chặn đường của chúng.

"Đại miêu, về đây."

Mãnh hổ đang hăng hái cắn, gầm nhẹ một tiếng rồi quay lại chỗ Tô Oanh mà chưa đã thèm.

Tô Oanh quay người ngồi lên lưng nó, lớn tiếng nói: "Ai đầu hàng sẽ tha cho cái mạng chó của người đấy."

Những người này vừa rồi bị hổ hù dọa đến mất trí, bấy giờ thấy mình bị mấy người kia vây quanh, trong lúc nhất thời hoảng sợ, quay đầu nhìn Tô Oanh.

"Ngươi, ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là người nào?"

Tô Oanh hơi rũ mi, lạnh lùng liếc chúng: "Ngươi đáng được biết sao? Chọn hai người ra, khiến cho chúng phải quay về nói cho chủ tử của chúng biết, muốn giữ cái mạng chó của các người, thì đem một ngàn kim lại đây, ta sẽ chờ ở đây, đi."

"Vâng."

Hắc y nhân tiến lên, chọn hai người rồi đẩy ra ngoài, hai người vừa lăn vừa bò bỏ chạy, những người còn lại bị trói, bịt mắt dẫn vào thành.

"Ngươi định làm gì với Lệ gia?" Tiêu Tẫn không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Tô Oanh.

Tô Oanh xoa đầu hổ, mãnh hổ ngoan ngoãn quay người mang nàng đi vào cửa.

"Bọn chúng giết nhiều bộ tộc như vậy, nên trả một cái giá lớn."

Vì muốn giữ người của bộ tộc nên ít nhất nàng cũng phải báo thù cho họ, hơn nữa Lệ gia chọc giận những bộ tộc này lại giành sinh ý với họ, sau này nếu nàng muốn phát triển mạnh về phương diện y dược, sẽ là đối thủ của Lệ, mà đối phó đối thủ, là chuyện đương nhiên.

"Lệ gia có liên quan đến hoàng thất Nam quốc, ngươi sẽ không sợ đến lúc đó thật sự có quân đội đánh tới đây sao?" Tiêu Tẫn nâng mi trêu chọc.

Tô Oanh khoanh tay trước ngực, dùng đôi mắt phượng nhìn về phía nội thành, đôi mắt trong veo đầy kiên định: "Quá trình thành lập và củng cố một tộc đàn nhất định phải trải qua những ngày mưa tanh gió máu, bởi vì những người đứng trên nơi cao sẽ không để những kẻ ở tầng thấp bò lên, Tiêu Tẫn, ngươi sẽ bỏ qua cho mấy kẻ hãm hại ngươi sao?"

Đồng tử của Tiêu Tẫn co lại, nắm tay nắm chặt, cơn tức giận lộ ra giữa mày, toàn thân lập tức bị lệ khí bao trùm.

Bình Luận (0)
Comment