Đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ dáng vẻ hắc ám như vậy trước mặt nàng kể từ khi đến Bắc Hoang.
Tô Oanh vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi đã như vậy rồi, còn sợ gì nữa."
Tiêu Tẫn nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, nén cơn tức giận, cười nói: "Đúng vậy, trên đời này không có ai đáng sợ hơn ngươi."
Tô Oanh cau mày, sao lời này nghe so cũng không giống đang khen nàng nhỉ?
"Ngươi đang khen ta à?"
Mặt Tiêu Tẫn tỏ vẻ chắc chắn: "Đúng vậy."
"Ta có nên cảm ơn ngươi không?"
"Nếu như ngươi biết lễ phép..."
"Biến!"
Hai người kia chạy trốn về Nam quốc mà không dám dừng lại một giây phút nào.
Hiện nay, nơi biên giới giữa Nam quốc và Sở quốc xảy ra xung đột ngày càng thường xuyên, chiến tranh dường như sắp xảy ra, việc xuất nhập cảnh cũng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Cả hai vẫn chưa nguôi ngoai sau cú sốc khi thấy đồng bạn bị cắn đứt cổ cho đến khi quay trở lại Lệ gia.
Lệ Nhâm tựa vào trên ghế bập bênh, nhàn nhã xoay hai viên hạch đào đã được mài giũa bóng loáng trong tay, nghe hai người nói xong, hắn ta mở mắt ra: "Thành Thiên Khôi..."
"Vâng, vâng, chính là cái nơi quỷ quái đó, những tộc nhân kia trốn đi đâu hết rồi, Nhị gia, hay là thôi bỏ đi, nơi đó thật sự rất tà ác."
"Ý các ngươi là bọn chúng đã bắt giữ nhiều người của chúng ta như vậy, các ngươi muốn Nhị gia ta cứ bỏ qua chuyện đó đi?"
"Nhưng mà Nhị gia à, nơi đó thật sự rất nguy hiểm..."
"Đi chuẩn bị một ít vàng đi, Nhị gia ta muốn tự mình đi xem, nơi đó là một nơi như thế nào?"
Hai người nghe vậy thì trợn mắt kinh ngạc, ánh mắt kia như muốn nói hắn ta đây là chán sống rồi sao.
Tướng quân trấn giữ nơi biên thùy còn phải nể mặt Lệ gia bọn chúng ba phần, một nơi nhỏ bé ở Bắc Hoang sao có thể giẫm lên đầu hắn ta mà kêu gào sao? Thật nực cười!
Lệ Nhị gia hắn ta sống nhiều năm như vậy, nhưng không biết hai chữ chịu thua viết như thế nào đâu!
"Đi chuẩn bị một phần lễ hậu hĩnh. Ta muốn gặp Uy Vũ tướng quân."
"Vâng."
Nam quốc, bên trong phủ Uy Vũ tướng quân.
Lệ Nhị gia đẩy một chiếc hộp gấm đến trước mặt Uy Vũ tướng quân, mở ra, bên trong là một viên ngọc như ý chất lượng tuyệt hảo: "Tướng quân gần đây vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của Lệ gia, xin tướng quân vui lòng nhận cho."
Uy Vũ tướng quân liếc nhìn rồi đóng hộp gấm lại: "Bảo vệ quốc gia là chức trách của bản tướng quân, không thể nói có vất vả hay không."
"Đúng vậy, không biết liệu lần này có đánh nhau với Sở quốc không nữa."
Uy Vũ tướng quân không đáp, loại chuyện này không phải chuyện có thể dễ dàng nói cho người khác biết.
Lệ Nhị gia thức thời không hỏi thêm nữa, chỉ chậm rãi mỉm cười, hạ giọng nói: "Tướng quân hẳn nên biết, Tề Vương Sở quốc Tiêu Tẫn hiện đang ẩn nấp ở Bắc hoang, chờ cơ hội để hành động."
Mắt Uy Vũ tướng quân trầm xuống: "Ngươi biết được tin ấy từ đâu?"
"Tướng quân có điều không biết, mấy ngày trước Lệ mỗ phái người tới Bắc Hoang đàm phán với một người, không ngờ lại gặp được Tiêu Tẫn, hiện tại hắn đang ở Bắc Hoang, thấy người của bọn ta thì hắn lập tức né tránh, tướng quân nói xem, có phải bọn chúng muốn giương đông kích tây, đánh cho chúng ta trở tay không kịp sao?"
Sắc mặt Uy Vũ tướng quân dần dần trở nên căng thẳng, trước đó có tin rằng việc Sở quốc đày Tiêu Tấn đi chỉ để nhằm mục đích khiến Nam quốc bọn họ thả lỏng cảnh giác, nhưng cũng không phải là bọn họ chưa từng thử tìm người, những người đó đều một đi không trở về, đến bây giờ vẫn chưa có một tí tin tức nào, những thám tử đi tra xét đó phần lớn là lành ít dữ nhiều.
Điều này cũng khiến họ chắc chắn hơn về suy đoán của mình và họ cũng không hành động hấp tấp để tránh làm thiệt hại thêm nhiều người trước khi phát hiện ra sự việc.
Cho nên khi Lệ Nhị gia nói lời này, Uy Vũ tướng quân cũng không quá nghi ngờ lời nói của hắn ta.
"Người của ngươi thật sự nhìn thấy Tiêu Tẫn sao?"