Lệ Nhị gia không thay đổi sắc mặt nói: "Hoàn toàn là sự thật, hơn nữa hắn ta còn nói hắn trốn ở trong một lũy thành kiên cố, chẳng lẽ Sở quốc đã chiếm một chỗ ở Hoang Bắc rồi sao?"
Nghe được những lời này, sắc mặt của Uy Vũ tướng quân càng trở nên u ám hơn.
"Tướng quân, không thể nghi ngờ rằng chuyện này có uy hiếp cực lớn với Nam quốc chúng ta, nếu không diệt trừ trước khi bọn chúng ra tay, thì e rằng sẽ để lại hậu hoạ vô tận."
Thấy Uy Vũ tướng quân không có phản ứng, Lệ Nhị gia tiếp tục nói: "Từ nay trở đi Lệ mỗ sẽ đến Bắc Hoang mua dược liệu, không bằng phái một đội nhân mã đi xem xem?"
Im lặng một lúc, Uy Vũ tướng quân mới đưa ra quyết định: "Sau này bản tướng sẽ phái người mang theo trăm người đến điều tra tình hình, nếu xác nhận Tiêu Tẫn thật sự đang chờ thời hành động ở đó, ta sẽ tính sau."
Sau khi Lệ Nhị gia ra khỏi phủ tướng quân thì lên thẳng xe ngựa.
Khi màn xe vừa buông xuống, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười thành công, mục đích chuyến đi của hắn ta không phải là muốn Uy Vũ tướng quân phái nhiều người đi theo mà là lôi kéo quân đội phía Nam.
"Chiêu này của Nhị gia thật tuyệt vời."
Lệ Nhị gia cười đắc ý, hắn ta cũng không biết Tiêu Tẫn có ở Bắc Hoang thật hay không, hắn ta chỉ là chọc vào chỗ đau của Uy Vũ tướng quân mà thôi, dù sao đến lúc đó cho dù không thấy Tiêu Tẫn, hắn ta vẫn có thể bào chữa rằng người đã bỏ trốn rồi, dù sao thì cũng sẽ không thể đổ tội lên đầu hắn ta được: "Chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch thôi."
"Nhị gia nói phải."
Trong sân huấn luyện của thành Thiên Khôi, Tiêu Tẫn đứng trên đài cao, xem Giang Vân và những người khác luyện tập.
"Vương gia, Lâm Khôn tới rồi."
Tiêu Tẫn gật đầu, đi từ phía đài cao đến phòng nhỏ để nghỉ ngơi, nơi Lâm Khôn đã đợi sẵn.
"Vương gia."
Tiêu Tẫn thấy mặt hắn ta đỏ bừng vì lạnh, tai sưng tấy thì ra hiệu cho hắn ta đứng bên bếp sưởi ấm rồi mới nói chuyện.
Lâm Khôn cưỡi ngựa tới đây, mặc dù đầu và mặt đều được quấn vải bông, nhưng gió lạnh buốt xương vẫn khiến toàn thân lạnh giá.
Giang Dương làm cho hắn ta một bát canh gừng, sau khi uống sau khi hắn ta mới bình phục.
"Vương gia, Sở quốc và Nam quốc có thể thật sự bắt đầu giao chiến."
Sau khi họ cố tình tạo ra một số xung đột nhỏ ở biên giới phía Nam, phế vật Tiêu Tuyệt đã sợ hãi bỏ chạy, nhưng có điều hắn ta không biết là việc hắn ta bỏ chạy đã làm sâu sắc thêm suy đoán của Nam quốc về mục đích đàm phán hòa bình của Sở quốc, cho nên trong đoạn thời gian này, xích mích ở biên giới giữa hai nước ngày càng thường xuyên, vốn hai nước có mối bất hòa từ lâu, khả năng xảy ra chiến tranh là rất cao, ngay cả khi quân chủ hai nước cũng không muốn chiến đấu đi nữa, thì lúc này bên nào tỏ ra yếu thế hơn, thì chắc chắn sẽ thua.
"Vương gia, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho ngài."
Là một vị tướng từng chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, Tiêu Tẫn không thích chiến tranh, nhưng nếu hai nước thực sự muốn gây chiến, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đánh trả này.
Đến tối, lúc Tô Oanh từ khu dân cư trở về thì nhìn thấy Tiêu Tẫn đang viết gì đó trước bàn.
Nàng không tiến tới nhìn mà đi thẳng đến bên giường nằm xuống.
Tiêu Tẫn ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Sao mà mệt mỏi vậy?"
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn, cau mày nói: "Không có gì."
Chỉ là nhiều người quá, muốn quản lý quả thực càng thêm phiền phức, may mắn thay những bộ tộc đó vẫn có tộc trưởng nắm giữ, nếu không sẽ càng hỗn loạn hơn.
Tại sao, người thì trong nhà đông người nên phải ở nhà lớn, người thì sợ nhà lạnh nên muốn tránh gió. . . .
Những vấn đề nhỏ như vậy khiến nàng thấy rất đau đầu.
Tiêu Tẫn viết xong, đặt bút xuống, đợi mực khô mới gấp tờ giấy lại, cho vào phong thư.