Tô Oanh thấy thế, nói: "Có tin tức gì từ Sở quốc không?"
Tiêu Tấn cất bức thư đi, nói: "Có, nếu hai nước xảy ra chiến tranh thì đó sẽ là cơ hội cho ta."
Hắn không thích chiến tranh, chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi.
Tô Oanh hiểu: "Có cơ hội trở lại Sở quốc?"
Tiêu Tẫn gật đầu.
"Ngươi còn sót lại không ít thế lực ở Sở quốc phải không? Vậy tại sao lúc ngươi bị lưu đày lại thảm như vậy?" Tô Oanh không hề ý thức được rằng bản thân đã lỡ miệng.
Tiêu Tẫn thấy nàng hỏi chuyện như lẽ đương nhiên, bình tĩnh nói: "Sao ta lại thảm vậy, chẳng lẽ ngươi không rõ hơn sao?"
Tô Oanh dừng một chút, mới nhận ra mình đã nói sai gì đó: "Trí nhớ kém, ta quên mất rồi."
Tiêu Tẫn biết nàng sẽ không nói thật nên cũng không dùng dằng: "Mấy năm gần đây, ta hầu như chỉ ở đất phong, thế lực ở kinh thành không lớn."
Đó cũng là lý do vì sao sau khi hắn bị hãm hại, không có văn thần đức cao vọng trọng nào cầu tình cho hắn, phần lớn thế lực của hắn nằm ở các tướng lĩnh, hầu hết thân tín thì ở Cẩm Thành.
Lúc đầu có một số người đi theo đội ngũ lưu đày để bảo vệ hắn và các con, nhưng phần lớn đều bị chặn lại, lúc đó chân hắn bị thương nặng, nếu không có nàng đến, có lẽ hắn thật sự đã chết trên đường.
"Cứ giết bằng sạch, đừng buông tha bất cứ ai hãm hại ngươi." Tô Oanh nói.
"Ngươi cũng cho rằng ta nên quay lại à?"
Tô Oanh lập tức bật dậy trên giường, ánh mắt cực kỳ kiên định: "Dù có chết, ta cũng muốn kéo những người đó xuống địa ngục!"
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn tối sầm lại: "Được."
Tô Oanh biết, khi Tiêu Tẫn thật sự muốn rời đi, hắn nhất định đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, nàng chỉ cần tin tưởng hắn, khi cần thiết thì hỗ trợ là được.
"Yên tâm, nếu ngươi chết, hàng năm ta sẽ mang hài tử đi dọn cỏ trên mộ ngươi."
Tiêu Tẫn: "..."
"Các ngươi ngăn cản ta làm cái gì, ta muốn gặp Tô Oanh, ta muốn gặp Tô Oanh."
Tô Oanh nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì đứng dậy, là giọng nói của Tiết Chân.
Tiểu tử này được nàng sắp xếp ở trong một gian viện độc lập, một ngày ba bữa đều sẽ có người mang qua cho hắn, sinh hoạt hằng ngày đều có người chăm sóc, cho nên rất ít khi hắn xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay chủ động tìm đến thì chắc chắn là có việc gì đó.
"Để hắn vào."
Hắc nô nghe thấy giọng nói của Tô Oanh thì không ngăn cản nữa.
Tô Oanh đi tới bên ngoài điện thì thấy Tiết Chân đang phấn khích chạy vào: "Tô Oanh, Tô Oanh, đi mau đi mau, ta dẫn ngươi đi xem cái này, ta làm được rồi, cuối cùng ta cũng làm được rồi!"
Tiết Chân bước lên muốn kéo Tô Oanh đi, nhưng hắn còn chưa đụng tới Tô Oanh thì giữa chừng đã bị bàn tay to lớn ngăn lại.
"Làm được cái gì?"
Tiết Chân có chút mất hứng trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn, đẩy tay hắn ra: "Ta không nói cho ngươi, ta chỉ nói cho Tô Oanh."
Tiêu Tẫn nhíu mày, Tô Oanh cũng đang tò mò hắn làm ra thứ gì: "Đi, dẫn ta đi xem nào."
Tiết Chân gật đầu, lại phấn khích xoay người đi ra ngoài.
Tô Oanh và Tiêu Tẫn đi theo phía sau hắn ra khỏi cung điện, đi tới gian viện mà hắn ở.
Lúc này sắc trời đã tối, trong viện chỉ có hai ngọn đèn lồng da cừu được thắp lên để chiếu sáng.
Sau khi Tiết Chân đến viện, hắn bảo Tô Oanh và bọn họ chờ tại chỗ, còn bản thân mình thì chạy ra phía sau viện.
Không bao lâu sau, Tô Oanh nghe thấy một loạt âm thanh ầm ầm vang lên, nàng ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng vừa lớn vừa dài nghiêng người xen vào tầm mắt của bọn họ.
Trong phút chốc, một vật thể lớn cao như hai người bọn họ đập ngay vào mắt.
Tô Oanh nhìn người gỗ cao lớn ở trước mắt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là người máy bằng gỗ mà nàng bảo Tiết Chân chế tạo sao?
Người gỗ này bề ngoài trông giống như hình người, chỉ là cái bụng ở giữa rất lớn, Tô Oanh đoán rằng lúc này Tiết Chân đang ngồi ở bên trong người gỗ.