Sau vài ngày đi bộ, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy cửa cổng của thành Thiên Khôi.
Lệ Nhị gia nhìn xuyên qua rèm xe để nhìn bức tường thành cao chót vót cách đó không xa, nheo mắt lại, ở Bắc Hoang lại có một nơi quỷ quái như vậy, trước đó hắn ta cho rằng người của mình đang cố ý phóng đại để tránh bị hắn ta trừng phạt.
"Nhị gia, phía trước, chính là phía trước."
"Nhị gia ta đây không mù, còn không nhìn thấy bức tường thành lớn như vậy sao?"
Binh lính Nam quốc không ngờ tới lại có một nơi như vậy ở trong mảnh đất của Bắc Hoang, tinh thần của họ bỗng trở nên căng thẳng.
Thủ hạ của Lệ gia, dẫn bọn hắn đến nơi có lối vào trước đó, nhưng bây giờ lại sửng sốt nhìn từ bên ngoài vì căn bản không có dấu vết của lối vào bên trong.
"Ở đây, là ở đây, bức tường này có vết nứt ra, sau vết nứt sẽ có lối vào, những người đó, và lão hổ chắc là đi ra từ nơi này."
Lệ Nhị gia xuống xe ngựa, đứng dưới tường thành nhìn một chút.
"Không phải nàng ấy đã bảo ta phải mang ngàn lượng vàng tới mới thả người sao? Sao đây, không nói cách vào bên trong cho ngươi biết?"
"Cái này, cái này..." Đúng là không có nói gì cả.
"Hét nhỏ chút, hét vài câu thử xem?"
Lệ Nhị gia không có đáp lại, nên hắn tự hét to vào tường thành: "Bọn ta, Nhị gia của bọn ta đã đưa vàng đến rồi, các ngươi mau mở cổng thành, nhanh chóng mở cổng thành cho ta."
Vừa dứt lời, trên tường thành đột nhiên "Cạch" một tiếng, mặt tường bỗng nứt ra một cái lỗ, một cái cửa vào bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.
"Để vàng lại, khi dùng người xong, sẽ cho hắn lăn."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ lối vào tối tăm của bên trong.
Lệ Nhị gia suýt chút nữa thì bật cười, những người này cho rằng hắn ta từ nơi xa xôi tới đây, là để đưa vàng cho bọn họ sao?
"Tục ngữ đã từng nói là một tay giao tiền, một tay giao đồ, chẳng lẽ các ngươi không hiểu quy tắc giang hồ này sao?"
"Đây là thành Thiên Khôi, quy tắc là do bọn ta định đoạt."
"Khẩu khí thật lớn, Lệ Nhị gia ta đây muốn nhìn thử, các ngươi thực sự có năng lực như vậy hay không! Giết chúng để cho ta vào!"
Lệ Nhị gia ra lệnh một tiếng, những người phía sau hắn lao tới phía cổng vào.
Những người lính theo phía sau không dám hành động hấp tấp.
Lệ Nhị gia thấy vậy nheo mắt nói: "Sao vậy, các ngươi không vào trong, thì làm sao biết Tiêu Tẫn có ở trong hay không?"
Người dẫn đầu binh lính nghe hắn ta nói như vậy, nên đã bỏ lại một nửa nhóm người, còn mình thì mang năm mươi người đi vào theo.
Nhìn đám người lao vào phía bên trong, Lệ Nhị gia đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Kỳ lạ là, những người đó không trở ra, lại cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, hắn ta nhíu chặt lông mày.
Đúng lúc này, bức tường đá bắt đầu di chuyển, rồi từ từ đóng lại.
Một bức tường thật dày, ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Lệ Nhị gia dường như đã nhận ra điều gì đó, liền nhanh chóng lên ngựa rời đi.
Nhưng khi hắn ta vừa quay đầu, thì đã thấy rất nhiều bóng hình màu đen chặn trước mặt hắn ta.
"Là ai!" Lệ Nhị gia giận dữ hét lên.
"Đi xem thử chút đi, trong xe có vàng hay không."
Hắc y nhân không nói lời vô nghĩa, trực tiếp rút kiếm lao tới.
Lệ Nhị gia thấy tình hình đã không ổn, nên nhanh chóng bỏ chạy.
"Bảo vệ Nhị gia, bảo vệ Nhị gia!"
May mắn là hắn ta đã để lại rất nhiều người ở bên ngoài, tạo ra cơ hội chạy trốn khi bọn họ đang đối phó với đám hắc y nhân.
Hắc y nhân giết thẳng một đường tới phía trên xe, trên xe chỉ để có một chiếc rương, khi mở rương ra, bên trong có lớp trên cùng là vàng, còn ở phía dưới là lớp đá.
"Hắn ta gạt người! Thành chủ đã nói, nếu không có vàng, thì bắt hắn ta về!"
Hắc y nhân tuân lệnh, lao về phía trước đuổi theo.