Lệ Nhị gia thề, trong đời này hắn ta chưa bao giờ chạy nhanh được như vậy, hắn ta dùng sức quất mạnh cây roi trong tay mình vào mông ngựa, gió lạnh sướt qua khiến mặt hắn ta đau nhức, nhưng cho dù như vậy hắn ta cũng không dám dừng lại. nếu hắn ta biết người của đối phương nhiều như thế, hắn ta cũng sẽ không đích thân tới đây!
Lúc này, người ở trong thành đã bị một đám dã thú bao vây, thậm chí không dám cử động.
Người và dã thú cứ giằng co.
Chỗ quỷ quái này, vừa bước vào đã thấy như một khu rừng sâu trong núi thẳm, nếu biết trước là vậy, bọn hắn cũng sẽ không liều lĩnh xông vào!
"Phải làm sao bây giờ, sao lại có nhiều dã thú như vậy?"
"Sợ cái gì, tuy số lượng của bọn nó nhiều, nhưng bên chúng ta cũng không ít, các người thành lập một đội, bắt một trong số chúng, ta không tin chúng ta đánh không lại đám quái thú này."
"Gầm!"
Lúc này, con hổ đứng phía trước đột nhiên gầm lên một tiếng, bầy mãnh thú kia lao về phía đám người bên này.
Tô Oanh ngồi ở trên một cái cây lớn, nhìn những người đó lần lượt bị dã thú đánh ngã, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bên ngoài thành, Tiêu Tẫn đang mai phục bên ngoài bước ra.
"Hạ hết bọn chúng đi."
Khi binh lính Nam quốc nghe thấy giọng nói của Tiêu Tẫn thì nhao nhao quay đầu lại nhìn hắn, trong đó có một binh sĩ, sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tiêu Tẫn thì đồng tử co rút lại, chính là Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn thật sự đang ở đây!
Trong lúc binh sĩ kia đang phân tâm thì lưng đã bị hắc y nhân cào xước, hắn ta ngã xuống mặt đất, nhân lúc đám hắc y nhân đang đối phó với người khác, nhanh chóng bò ra khỏi vòng vây.
"Tiêu Tẫn, là ngươi, quả nhiên là ngươi đang ở đây!"
Tiêu Tẫn quay đầu lại, thấy một binh sĩ của Nam quốc đang lao về phía hắn.
Tiêu Tẫn nhấc chân, hất hắn ta ngã xuống đất bằng một cước, binh sĩ còn chưa kịp đứng dậy, hắn lại dẫm cước lên ngực hắn ta, hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
Trong mắt binh sĩ kia tràn đầy hận ý: "Ngươi, là ngươi đã giết đệ đệ của ta, cho dù ngươi có biến thành tro ta cũng sẽ nhận ra!"
Tiêu Tẫn híp đôi mắt đen lại, những người Nam quốc đã bị hắn giết, đều là binh lính của Nam quốc.
Tiêu Tẫn nhắc hắn ta lên bằng một tay: "Ngươi là người của quân đội Nam quốc."
Người nọ hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn nhưng không lên tiếng.
"Ngươi, âm mưu Sở quốc của các ngươi đã bị chúng ta nhìn thấu, các ngươi vĩnh viễn không thể thành công! Đi chết đi Tiêu Tẫn!" Binh sĩ đột nhiên vùng vẫy đứng dậy giơ con dao trong tay lên đâm về phía Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn dùng trường đao trong tay chặn lại, nên đã chặt đứt cánh tay của hắn ta.
"A!" Binh sĩ kia đau đớn ngã xuống mặt đất.
"Bắt tất cả binh sĩ Nam quốc này lại."
"Vâng."
Tiêu Tẫn ra lệnh một tiếng, hắc y nhân lần lượt tiến lên bao vây.
Tiêu Tẫn liếc nhìn binh sĩ cụt tay kia đang cố gắng chạy trốn một cách lặng lẽ, ra hiệu cho hắc y nhân không cần ngăn cản, để hắn ta trốn thoát.
Sau khi đã hạ hết những người ở bên ngoài, Tiêu Tẫn mới mang theo vàng trở vào thành.
"Vương gia, thân phận của ngài sẽ sớm bị bại lộ thôi." Mắt đã nhìn thấy tình cảnh vừa nảy, Giang Dương có chút lo lắng.
Bọn hắn còn chưa kịp phản kháng, Tiêu Tẫn đã bị bại lộ trước mặt của người Nam quốc, nếu bọn họ đến bao vây, như vậy không phải hỏng hết rồi sao?
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn sâu xa: "Ta tự có tính toán."
Trong thành, Tô Oanh sai hôi y nhân động thủ đánh gục đám người này, đúng lúc nàng đang cần một nhóm người đốn củi và gọt đầu gỗ.
"Bắt những người còn lại nhốt trước, sau đó bỏ đói hai ngày rồi tính tiếp."
"Vâng."
Tô Oanh vừa chân trước trở lại phủ, thì Tiêu Tẫn chân sau đã về theo, hắn đặt số vàng nhỏ mà Lệ Nhị gia đã mang tới lên mặt bàn.
Tô Oanh nhìn vàng rồi cau mày, nói: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"