Liên Thân vẻ mặt căng thẳng trịnh trọng nói: "Đại điện hạ yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ dốc hết sức lực."
Trước đây Liên Thân là phó tướng dưới trướng Tiêu Tẫn, sau khi theo hắn hồi kinh lãnh thưởng thì ở lại nhậm chức trong kinh, đã sớm đứng về phe Tiêu Tuyệt.
Tiêu Tuyệt hài lòng tính toán, phải đánh thật hay, chỉ cần Liên Thân có thể thắng, y có thể nhân cơ hội này để tiếp quản mười vạn binh quyền ở biên giới, như vậy y sẽ có thêm lợi thế để chiếm những vị trí quan trọng!
Tiêu Tuyệt vô cùng tự tin, Sở quốc tiếp viện thêm hai vạn binh mã, muốn lấy nhiều thắng ít là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng chuyện khiến hắn thậm chí cả Khang Trạch Đế không ngờ tới là Nam quốc lại xuyên thủng được thành biên giới Sở quốc, chiếm được một thành trì Sở quốc.
Tin quân báo này khiến cho Khang Trạch Đế tức giận đến nỗi hất đổ cả long án.
"Đấy là võ tướng tốt của trẫm sao!"
Mười hai vạn người đánh với mười vạn người, mà lại để chúng chiếm được một toà thành, Khang Trạch Đế không tức giận mới là lạ!
Lúc này, trong đại điện yên tĩnh đột nhiên có tiếng nói.
"Trước kia Nam quốc đã chi viện thêm hai mươi vạn đại quân, Tiêu Tuyệt chỉ dựa vào chưa đến mười lăm vạn binh mã mà vẫn chiếm được hai toà thành của Nam quốc đó thôi... haizzz"
Trong nháy mắt, đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Tất cả các đại thần đều cúi đầu giả chết.
Vị đại thần trẻ tuổi vừa mở miệng giống như không ý thức được mình đã nói sai điều gì, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy sự mờ mịt và nghi ngờ: "Hoàng thượng, vi thần... đã nói sai gì hay sao ạ?"
"Ầm!"
Võ Đức đại đế ném nghiên mực, vung tay lên, xoay người rời khỏi đại điện.
"Bãi triều..."
Khang Trạch Đế vừa đi, các đại thần đều âm thầm thở phào một hơi, hoàng thượng thực sự... đáng sợ quá!
"Chu đại nhân, ngài còn trẻ người non dạ quá."
Một vị đại thần vẻ mặt hoà nhã đến cạnh Chu Lâm lắc đầu: "Sau này ngài đứng có nói lung tung nữa, hôm nay hoàng thượng không phạt ngài, lần sau ngài chưa chắc sẽ còn may mắn như vậy."
Chu Lâm vẻ mặt đã tiếp thu: "Đa tạ Vương đại nhân đã nhắc nhở, lần sau hạ quan nhất định sẽ chú ý, chỉ là, không biết hạ quan đã nói gì sai?"
Vương đại nhân nghẹn họng.
"Chu đại nhân, hoàng thượng nói ngài đến ngự thư phòng một chuyến."
Vương đại nhân cho Chu Lâm một ánh mắt ý tứ là tự thu xếp ổn thoả, lắc đầu bước rất nhanh rời khỏi đó.
Chu Lâm thụ sủng nhược kinh, ngự thư phòng của hoàng thượng là nơi nào, đó là nơi uy nghi nhất nội các Sở quốc, há là nơi mà Hình bộ lang nho nhỏ như y có thể đi được sao.
Chu Lâm tâm tình kích động đến ngự thư phòng.
Khang Trạch Đế quay lưng về phía cửa, rất lâu không lên tiếng.
Đến khi Chu Lâm đứng đến mỏi chân, Khang Trạch Đế mới quay đầu nhìn y: "Vụ án Tề vương tạo phản là do một tay ngươi xử lý sao?"
Chu Lâm thanh tú trắng trẻo, nho nhã yếu đuối nhưng gương mặt lại tràn đầy sự nghiêm túc: "Bẩm hoàng thượng, vụ án này nghiêm túc mà nói, là do Hình bộ thượng thư xử lý, hạ quan chỉ phụ trách một ít công việc vặt."
"Quan sai phụ trách đưa hắn đến Bắc Hoang đâu, gọi hắn đến gặp trẫm."
"Hoàng thượng, quan sai đầy hắn đi xong thì đã về quê rồi ạ."
"Vậy Tiêu Tẫn bị các ngươi đầy đi Bắc Hoang rồi?"
"Dạ, đầy đi rồi ạ."
Khang Trạch Đế vặn lại: "Tấu sớ dâng lên muốn lật lại vụ án của Tiêu Tẫn đâu, tìm lại cho trẫm."
Chu Lâm sửng sốt: "Hoàng thượng, người muốn lật lại án của tội thần Tiêu Tẫn sao, vụ án đó chứng cớ rành rành mà? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ? Muốn lật lại bản án này không dễ dàng."
Tổng quản đại nội không biết lấy từ đâu ra một quyển sớ phủ bụi, đưa đến bên cạnh Khang Trạch Đế: "Hoàng thượng, tấu sớ đây ạ."
Khang Trạch Đế ném sớ xuống trước Chu Lâm."Điều tra những người dâng tấu cho trẫm, nếu không có vấn đề gì thì thả đi, từ đâu đến thì cút về đó, trước khi trở về, nói bọn chúng đến đại điện tạ ơn."