[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (1)

 Chương 529: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (1) Chương 529: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (1) Chương 529: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (1)

Chu Lâm nhặt tấu sớ lên: "Dạ, vi thần tuân chỉ."

"Lui xuống đi."

"Vi thần cáo lui."

Hiệu suất làm việc của Chu Lâm rất cao, chỉ trong vòng ba ngày đã điều tra hết những tướng lĩnh dâng tấu, xác định được ngoài thỉnh cầu hoàng thượng lật lại bản án của Tiêu Tẫn thì họ không phạm tội gì khác, ba ngày sau thả bọn họ ra khỏi đại lao.

Ngày những tướng lĩnh đó được thả ra ngoài, đã quỳ trước đại điện nghị chính, nói muốn tạ ơn hoàng thượng.

Khang Trạch Đế nhân từ để bọn họ vào điện.

Ai biết, sau khi các tướng lĩnh tạ ơn xong, văn võ bá quan lại nhắc đến bản án của Tiêu Tẫn, nói Tiêu Tẫn bị oan.

Tất cả mọi người đều đợi Khang Trạch Đế nổi cơn lôi đình, ai ngờ Khang Trạch Đế im lặng rất lâu không lên tiếng.

"Lúc đầu, ai là người xét xử?" Khang Trạch Đế ý tứ sâu xa mở miệng.

Hình bộ thượng thư run rẩy ra khỏi hàng: "Hoàng thượng, vụ án Tiêu Tẫn phản quốc là do vi thần kết án."

Khang Trạch Đế nhíu mày: "Ngươi kết án, vậy sao giờ lại có nhiều người kêu oan cho Tiêu Tẫn như vậy, ngươi chắc chắn ngươi đã tra rõ mọi chuyện chưa? Ngươi dám lấy đầu ngươi ra đảm bảo, Tiêu Tẫn không bị oan không?"

Hình bộ thượng thứ chút nữa thì khóc luôn, suýt nữa thì hét lớn, án này là do chính hoàng thượng phán quyết mà!

Thượng thư đại nhân oan ức nhưng không dám nói.

"Hoàng thượng, vi thần nhất định sẽ điều tra lại nhân chứng vật chứng... xác định lại lần nữa."

"Nếu vụ án còn điểm nghi vấn, vậy thì tội danh của Tiêu Tẫn còn phải xem xét lại, lập tức báo tin cho Liên Thân, trẫm muốn hắn phái người đi tìm tung tích của Tiêu Tẫn trên đất Bắc Hoang, nói với hắn, trẫm cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, nếu hắn có thể đánh lui Nam quốc, lấy lại thành trì cho Sở quốc thì trẫm sẽ cho hắn trở về kinh thành, phục chức."

Những tướng lĩnh muốn lật lại án của Tiêu Tẫn đều trố mắt, bọn họ không quan tâm lúc nói những lời này sắc mặt Khang Trạch Đế có chút khuất nhục, họ chỉ biết Vương gia có cơ hội trở mình!

Trong thành Thiên Khôi, Tô Oanh đứng trên tướng thành, nhìn binh lính Nam quốc thủ ở ngoài thành, cắn một miếng lớn vào củ khoai nướng trên tay.

"Những người này định thủ ở đây đến khi nào."

Tiêu Tẫn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho nàng, còn chu đáo buộc dây lại: "Cho đến khi thắng Sở quốc."

Tô Oanh nhíu mày: "Sở quốc yếu như vậy sao?"

Tiêu Tẫn "ừ" một tiếng, những võ tướng Sở quốc có thể xuất trận chỉ có mấy người, những người đắc lực đều thủ ở những nơi quân sự trọng yếu, không dễ rời khỏi vị trí được , dù sao biên giới Sở quốc cũng không phải chỉ có mỗi Nam quốc, nếu họ rời đi, ai biết các nước khác có nhân cơ hội mà nhảy vào không.

"Ngươi đang đợi lão tử ngươi phái người đến đón ngươi về?"

Vẻ mặt Tiêu Tẫn đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, vô cùng nghiêm túc sửa lời nàng."Đúng, đến cầu ta."

"Ồ."

"Đám người Nam quốc này đến để ngăn người lão tử ngươi phái tới để cứu ngươi."

"Nói vậy cũng không sai."

Tô Oanh đang chuẩn bị ăn khoai lang thì bị một bàn tay lớn cướp mất.

Tiêu Tẫn mặt không đổi sắc ăn khoai, hương vị ngọt ngào, dẻo mềm khiến cho hắn híp mắt.

"Nướng cũng thơm đấy."

Tô Oanh đưa tay ra cướp lại: "Tiêu Tẫn, ta thấy ngươi lại ngứa da thiếu đòn có phải không."

Tiêu Tẫn lại nhân lúc nàng nhào tới, ôm nàng vào lòng, trả khoai lang cho nàng.

"Chỉ là một củ khoai lang thôi, nàng muốn gì ta đều cho nàng."

Tô Oanh nhìn củ khoai lang bị cắn, không lĩnh hội được chút nào lời tỏ tình quê mùa của Tiêu Tẫn.

"Người bớt bớt lại, ta muốn cái gì mà không có."

Tiêu Tẫn:"..."

Giang Dương:"..." Vương gia thật đáng thương.

Tô Oanh ăn khoai lang xong thì trở về cung, sai lục y nhân mang Lệ Nhị gia tới.

Khác với lúc mới bị trói, Lệ nhị gia lúc này trông vô cùng chật vật, tóc tai rối loạn, hốc mắt trũng sâu, người gầy đi một khúc, lúc bị giải vào trong điện, toàn thân hắn ta run rẩy vì lạnh và vì sợ.

Bình Luận (0)
Comment