Trước khi ngủ trong đầu chỉ suy nghĩ tình hình chiến trận bên Tiêu Tẫn như thế này.
Sau khi Tiêu Tẫn trở về lập tức xuất binh, giao chiến cùng binh mã Nam quốc hai ngày hai đêm, Uy Vũ tướng quân giỏi tốc chiến tốc thắng lại bị đánh cho mất kiên nhẫn, đang suy nghĩ làm thế nào để ra đòn cuối cùng thì bị Tiêu Tẫn đem minh mã vây đánh đẩy vào góc chết, cuối cùng phải hao tốn rất nhiều binh mã mới có thể tháo chạy.
Trận đầu Tiêu Tẫn giành thắng lợi, khi tin quân báo gửi về kinh thành, thấy bộ dạng muốn cười nhưng lại cười không quá vui vẻ của Khang Trạch Đế, khiến cho văn võ bá quan vẻ mặt đầy xoắn xuýt.
Cuối cùng một đám người ăn ý lựa chọn yên lặng, chỉ có Tiêu Tuyệt âm thầm siết chặt nắm tay.
Tiêu Tẫn không chết cũng thôi đi, hai chân còn hồi phục, rốt cuộc may mắn của hắn từ đâu ra!
Tiêu Tuyệt ra khỏi cửa cung sắc mặt sa sầm.
"Những kẻ được phái đi tìm Tiêu Tẫn và Tô Oanh đến bây giờ vẫn chưa gửi cho bốn điện hạ tin tức gì hữu ích, Chu Lâm vừa đi đã tìm được người, bổn điện hạ nuôi đám phế vật các người rốt cuộc có ích gì!"
Thân tín nhanh chóng liếc nhìn những đại thần ra khỏi cửa cung, ra hiệu cho phu xe nhanh đánh xe đi, tránh tai vách mạch rừng.
"Điện hạ bớt giận, những người bên đó thực sự vẫn luôn tìm kiếm, chỉ là đất Bắc Hoang quá rộng. ."
"Đất Bắc Hoang rộng, Chu Lâm tìm được mà các ngươi lại không tìm thấy được!"
Thân tín nghẹn họng không dám lên tiếng.
Sắc mặt Tiêu Tuyệt lại càng âm trầm,"Nếu để hắn thắng trận trở về thì những thứ chúng ta làm trước đây chẳng phải đều đổ sông đổ bể ư?"
"Điện hạ bớt giận, đánh trận sao có thể dễ dàng như vậy được?"
Nói đến đây, sắc mặt Tiêu Tuyệt lại càng khó coi hơn,"Tên phế vật Liên Thân trong tay có nhiều binh mã như vậy mà không chiếm được nơi nào của Nam quốc, bổn điện cần hắn làm gì!"
"Điện hạ đừng loạn, mặc dù hoàng thượng không thể không gọi Tiêu Tẫn trở về nhưng hắn thắng trận trở về cũng chưa chắc có được vị trí cao như trước, lấy công chuộc tội, cùng lắm chỉ là khôi phục thân phận thôi."
"Khôi phục thân phận còn chưa đủ sao?"
Thân tín không dám lên tiếng, Tiêu Tuyệt đang bực bội, nói gì cũng sẽ bị trút giận.
"Không được, bổn điện hạ phải đề phòng vạn nhất, truyền tin cho những người bên đó, nhất định phải tìm ra hai kẻ dã chủng Tô Oanh và Tiêu Tẫn đó, mang về đây."
"Vâng điện hạ."
Việc mở đất khai hoang Tô Oanh giao cho Trình Minh phụ trách, hiện giờ người trong thành nhiều, nàng đã nói rồi, chuyện khai hoang đất mỗi người một tay, nàng cung cấp hạt giống và kỹ thuật trồng trọt, lương thực chồng được năm đầu tiên đều thuộc về cá nhân, đến năm thứ hai mới nộp lên tương ứng, giống như đống đóng thuế nhưng số lượng rất thấp.
Cho nên có rất nhiều người tích cực đi theo khai phá đất hoang, có ruộng đất thì không lo bị đói bị lạnh, đây mới là nhu cầu sinh tồn cơ bản.
Sau khi khai hoang đất, cần một số lượng lớn hạt giống lương thực.
Mặc dù trong không gian của Tô Oanh có một ít hạt giống, nhưng so với diện tích đất hoang khai phá được thì ít hơn rất nhiều.
Bây giờ Sở quốc đang đánh nhau với Nam quốc, muốn nhập hạt giống từ nước họ vào lúc này không khả quan lắm .
"Thành chủ, có thể đi Tấn quốc." Chương Nặc đột nhiên đề nghị.
" Tấn quốc?"
Chương Nặc gật đầu, mở bản đồ trong tay ra.
Nhìn bản đồ hắn vẽ lại, Tô Oanh âm thầm khen một câu trong lòng, vẽ rất tốt, nhìn xuống chẳng khác nào nhìn từ vệ tinh.
" Đây là Tấn quốc, ở giữa Nam quốc và Sở quốc."
Tô Oanh nhìn theo tay hắn, nước Tấn đúng là ở giữa hai nước, bị kẹp ở giữa cách Bắc Hoang xa hơn.
"Bên đó cũng có phạm nhân bị lưu đày tới bên này sao?"
"Có, đám Hổ Uy là người Tấn quốc."
"Hả?" Trước đó nàng chưa từng hỏi về chuyện này.