"Ta nghe được từ khẩu âm của bọn họ, mặc dù ta không thế đi qua biên giới của nước họ nhưng ta đã từng đến chợ phiên buôn bán lưu thông, nghe bọn họ nói chuyện mới nhớ ra."
"Tấn Quốc dù là diện tích hay là thực lực trên các mặt khác đều không thể so với Nam Sở hai nước nhưng nhiều năm nay Tấn quốc Vẫn chung sống hòa bình yên ổn với hai nước còn lại, bên đó cũng không bị ảnh hưởng bởi chiến sự giữa hai nước, chúng ta muốn mua hạt giống có thể mua ở Tấn quốc, như vậy nhanh hơn, nếu thuận lợi cả đi cả về chỉ mất hơn nửa tháng."
Tô Oanh tính toán thời gian, bây giờ đã vào xuân rồi, tuyết cũng đã tan, đi đường sẽ nhanh hơn lúc mùa đông, nếu như có thể về trong một tháng để gieo hạt thì vẫn còn kịp
Nàng muốn tự mình đi nhưng không có Tiêu Tẫn ở đây, nàng không nỡ xa con lâu như vậy, hững ngày này nàng có thể cảm thấy rõ ràng hai đứa trẻ không đủ cảm giác an toàn, ban đêm chỉ cần không nhìn thấy nàng, chúng sẽ không ngủ Triệu ma ma khuyên thế nào cũng không nghe.
Để có thể nuôi dạy tốt hai đứa trẻ, nàng còn đặc biệt tìm sách dạy nuôi trẻ trong không gian, nàng biết rằng Độ tuổi là độ tuổi quan trọng để xây dựng cảm giác an toàn cho con, mặc dù nàng không hiểu nhưng vẫn quyết định làm theo sách
"Chương Nặc, ngươi và Trình Minh đến Tấn quốc mua hạt giống, ngươi có thể bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ không?"
"Được!" Chương Nặc đồng ý không chút do dự, trong mắt hiện lên niềm vui và sự mong đợi mà nàng chưa từng thấy trước đây.
Tô Oanh không biết hắn ta đang mong đợi điều gì: "Mua hạt giống vui vẻ vậy sao?"
Chương Nặc cười ngây ngô, điều khiến hắn ta vui không phải là có thể mua được hạt giống mà là có thể dùng những gì mình biết để làm điều gì đó cho Tô Oanh, hoặc cho người dân trong thành, để cuộc sống của mọi người ngày càng tốt đẹp hơn.
"Ta rất vui, thành chủ yên tâm, Chương Nặc nhất định sẽ không phụ lại mong đợi của thành chủ."
"Tốt."
Tô Oanh bảo hắn ta đi xuống chuẩn bị, để đề phòng, nên đã chọn một đội khôi y nhân hộ tống bọn họ, tránh bị cướp bạc.
"Thành chủ, thành chủ, bẩm báo thành chủ!"
Ngay khi Tô Oanh nhìn theo Chương Nặc và những người khác rời đi, thì đảo mắt lại thấy Điền Mộc chạy về phía nàng với nụ cười toe toét như một kẻ ngốc.
"Thành chủ, thành chủ, được, được rồi, ta thành công rồi!" Điền Mộc chạy đến trước mặt Tô Oanh, vui vẻ đến độ như sắp nhảy cẫng lên.
Tô Oanh bất ngờ chớp mắt một cái mới hồi thần: "Ngươi làm được người gỗ rồi à?"
"Làm được rồi! Thành chủ mau đi xem với ta!"
Tô Oanh một đường chạy như gió, thậm chí còn bỏ xa Điền Mục ở phía sau.
Nàng đi vào trong tiểu viện của Tiết Chân, vừa bước vào đã nhìn thấy trong viện có rất nhiều thanh gỗ bỏ đi, trong những thanh gỗ đó rất nhiều người gỗ đã thành hình, nhưng đều là thành phẩm thất bại, thành phẩm thật sự ở trong phòng ở hậu viện.
Tô Oanh chạy đến hậu viện, nhìn hai người gỗ đang đánh nhau, hai mắt nàng sáng lên.
Nếu để ý kỹ, có thể thấy hai hình nhân bằng gỗ này linh hoạt hơn trước, đặc biệt khi né tránh lúc chiến đấu, có thể né tránh nhanh hơn thông qua phản ứng của những người điều khiển bên trong.
"Tiết Chân, Tiết Chân ra đây mau."
Tô Oanh hô lên hai lần với người gỗ, không ngờ một người trong đó đột nhiên quay lại, đánh về hướng Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không giận, nàng cầm lấy một cây côn dài ở bên cạnh, thẳng tay giao đấu với người gỗ.
Nàng không cố ý né tránh mà dùng sức, mỗi cây gậy đều dùng một lực nhất định đánh vào người gỗ, nhưng người gỗ lại cực kỳ vững chắc, không hề có một vết nứt nào.
Nàng quăng cây gỗ xuống, rút dao găm đâm vào người gỗ.
Con dao găm sắc bén nhanh chóng xuyên qua cơ thể người gỗ, nhưng vì gỗ rất cứng nên cần nhiều sức hơn để rút con dao găm ra sau khi xuyên qua.