Tô Oanh dùng một chưởng đẩy người gỗ ra ngoài, người gỗ loạng choạng ngã xuống đất, nhưng rồi lại nhanh chóng loạng choạng đứng dậy.
Người gỗ bỗng ngồi xổm xuống, Tiết Chân mở bụng người gỗ nhảy ra ngoài.
"Tô Oanh, ngươi thật lợi hại, đánh bại cả ta."
"Các ngươi mới lợi hại."
Tô Oanh nóng lòng nhảy vào trong người gỗ bắt đầu vận hành, sau một hồi thao tác mãnh liệt như hổ, Tô Oanh phát hiện người gỗ sau cải tiến quả thực linh hoạt hơn rất nhiều khi sử dụng!
Nàng hưng phấn đến mức xua tay yêu cầu đám người Điền Mộc làm trước 50 chiếc để xem qua, nếu không có vấn đề gì thì có thể tiếp tục mở rộng sản xuất.
"Được."
Mọi thứ trong thành Thiên Khôi đang dần đi vào đúng quỹ đạo, xuân qua thu đến, thời gian xẹt nhanh qua kẽ tay.
Khi người dân trong thành đang đắm chìm trong niềm vui mùa gặt thì có tin chiến thắng từ Sở quốc truyền đến.
Sở quốc thắng lợi, chiếm lại thành công hai thành mà Nam quốc đã chiếm được trước đó, buộc Nam quốc phải đầu hàng, lần này thực sự là đầu hàng, Nam quốc chủ động cầu hòa, thậm chí muốn bồi thường cho Sở quốc, xin Sở quốc chấm dứt chiến tranh.
Mùa đông lại sắp đến, quốc khố của Sở quốc sau cuộc chiến năm nay gần như cạn kiệt, nếu không phải năm nay thu hoạch tương đối tốt thì đã không thể cung cấp đủ lương thảo quân nhu được.
"Vương gia, chiến tranh đã kết thúc, Hoàng Thượng triệu về kinh, không biết bao giờ Vương gia có định đi?" Dũng Võ tướng quân mang theo tin tức được gửi từ kinh thành tới đi vào doanh trại.
Tiêu Tẫn cụp mắt xuống, che đi đôi mắt đen tuyền: "Không cần vội."
Dũng Võ tướng quân cau mày, thánh chỉ đến có thể không vội sao?
"Bổn vương còn có người muốn đón, nếu phải về thì phải về cùng nhau."
Dũng Võ tướng quân không biết gì về chuyện Tiêu Tẫn đến vùng Bắc Hoang, không phải là y chưa từng tìm hiểu về điều đó, nhưng những người bên cạnh Tiêu Tẫn thì luôn ngậm miệng chặt hơn tất cả mọi thứ, y không thể hỏi được bất cứ điều gì, nghe hắn nói vậy, thì thử hỏi: "Vương gia còn muốn mang ai về cùng?"
"Vương phi."
Dũng Võ tướng quân sửng sốt, trước đây không phải là y chưa từng nghe nói đến Tề Vương phi... Nhưng Tề Vương bị ám hay sao mà còn muốn đưa nàng về kinh?
Tiêu Tẫn đương nhiên sẽ không giải thích cho y nghe, hắn chỉ bảo Giang Vân đi chuẩn bị, ngày mai xuất phát đi Bắc Hoang.
Bên trong thành Thiên Khôi.
Tô Oanh nhìn những người gỗ được xếp ngay ngắn trong sân huấn luyện với ánh mắt sáng rực như đuốc: "Cứ hai người một bên, luyện tập chuẩn bị bắt đầu."
Bên trong người gỗ vang lên một tiếng đáp trầm đục nhưng mạnh mẽ từ mọi người.
Tiếng trống vang lên, những hình người bằng gỗ trên sân huấn luyện bắt đầu thao luyện.
Trong quá trình tỷ thí, có thể thấy bọn họ điều khiển người gỗ rất thành thạo.
Trong sân huấn luyện có một cái người gỗ mang khí thế phi phàm, mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng thứ này chỉ cần đứng ở bên ngoài cũng có thể dọa người.
Trong số những người gỗ lớn còn có một số người gỗ nho nhỏ, được mấy người Điền Mộc đặc biệt chế tạo cho các hài tử.
Tô Oanh nhìn những người gỗ nhỏ cũng ra hình ra dáng đó, không khỏi bật cười.
"Thành chủ, về rồi, Vương gia về rồi!"
Tô Oanh đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Năng đang chạy về phía mình.
"Người nói gì cơ?"
Trên mặt Triệu Năng tràn đầy sự vui sướng: "Vương gia trở về rồi, Vương gia trở về đón thành chủ!"
Tô Oanh nhìn nhầm, thấy một bóng người vừa quen vừa xa lạ đang đi về phía này.
Hắn mặc trường bào màu đen, thắt lưng bằng đai ngọc, càng làm nổi bật bờ vai rộng vòng eo thon, mái tóc đen tung bay trong gió lạnh phương Đông, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng khiến người ta mê mẩn, nhưng trong giây phút khi khuôn mặt đó chạm mắt nàng, lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Bước chân của hắn vững vàng nhưng rất nhanh, như thể là ước gì chỉ vài bước nữa có thể tới trước mặt Tô Oanh.