Một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Oanh hơi nheo mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã ở trước mặt.
Giây tiếp theo, Tô Oanh bị kéo vào một cái ôm thật chặt.
Hắn dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức gần như muốn nàng dung nhập vào cơ thể hắn.
"Tô Oanh, ta về rồi."
Lông mi Tô Oanh khẽ run lên, nàng vô thức ôm lấy hắn: "Tiêu Tẫn, mừng ngươi về."
"Hôn đi!"
Không biết tự bao giờ mà sân huấn luyện trở nên cực kỳ yên tĩnh, bỗng một giọng nói đột ngột vang lên, khiến trên sân xôn xao hẳn lên.
Không biết là do trốn trong người gỗ nên sẽ tránh được ánh mắt tử thần của Tô Oanh không, mà mọi người cùng làm liều cũng bắt đầu la ó theo.
"Hôn đi!"
"Thành chủ hôn đi!"
Tô Oanh đảo mắt trừng qua, ai ngờ vừa quay đầu lại đã chạm phải một đôi môi hơi lành lạnh.
Tô Oanh cảm thấy thế giới như ngừng lại, thứ duy nhất còn đọng lại trong tai nàng là tiếng tim đập như trống.
Tiêu Tẫn ôm lấy nàng, khi hắn muốn nụ hôn sâu hơn, nàng mới chợt nhận ra rằng mình nhớ hơi thở trên người hắn rất nhiều.
Trong mắt Tô Oanh hiện lên ý cười nồng đậm, nàng mở miệng cắn một miếng.
Tiêu Tẫn "Shhh" một tiếng, bị đau mà buông nàng ra.
Tô Oanh cười nửa miệng nhìn hắn: "Đau không?"
Tiêu Tẫn liếm môi: "Đau."
"Đau là được, cho chừa ngươi dám lợi dụng ta."
Tô Oanh nói xong thì đẩy hắn ra, quay đầu nhìn đám người gỗ đang hóng hớt.
"Nhìn cái gì, luyện tiếp."
Đôi mắt Tiêu Tẫn dán chặt vào người nàng, hắn đưa tay chạm vào gò má đỏ bừng của nàng, phát hiện nóng bừng: "Ngươi đang đỏ mặt kìa."
Tô Oanh hất bay tay hắn: "Tại bị gió thổi thôi."
"Phụ thân, phụ thân..."
Hai bánh bao nhỏ nhảy ra khỏi hình người gỗ, lao tới trước mặt Tiêu Tẫn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.
Tiêu Tẫn nhìn hài tử đã cao lên rất nhiều thì ngồi xuống bế chúng lên.
"Phụ thân ơi phụ thân, Linh nhi nhớ phụ thân lắm đó..."
Đại Bảo cũng ghé lên người Tiêu Tẫn, ôm chặt lấy cổ hắn.
Lẽ ra là, hai đứa trẻ này đã lâu vậy không gặp Tiêu Tẫn, lúc đầu đáng lẽ phải sợ người lạ, nhưng nhìn dáng vẻ của chúng, trông không có hề thấy xa lạ chút nào.
Đây có thể coi là công lao của Tô Oanh vì mỗi ngày đều không có chuyện gì thì sẽ kể công lao của Tiêu Tẫn trước mặt chúng.
Tô Oanh bảo Triệu Năng trông coi sân huấn luyện, còn nàng đưa đám người Tiêu Tẫn về cung.
Tiêu Tẫn bước vào cung điện, phát hiện ra rằng quần áo của các hắc y nhân đã thay đổi, họ không còn phân biệt bằng cách mặc quần áo một màu mà là mặc trang phục thống nhất, khu vực phụ trách thì được phân biệt bằng màu thắt lưng.
"Những người gỗ đó trông rất khí thế."
Mặc dù phần lớn sự chú ý đều đổ dồn vào Tô Oanh và hài tử, nhưng hắn vẫn chú ý đến những người gỗ trên sân huấn luyện.
Không ngờ trong vòng chưa đầy một năm, Tô Oanh đã làm được nhiều như vậy.
"Đương nhiên, mặc dù chưa từng thực chiến, nhưng việc sử dụng những người gỗ này làm tiên phong trong lúc chiến đấu hoàn toàn không có vấn đề gì."
Triệu ma ma và những người khác rất vui mừng khi thấy Tiêu Tẫn bình an trở về, hiện tại sau bếp đã có rất nhiều người phụ giúp, đám người Triệu ma ma phụ trách việc nội vụ trong cung.
"Vương gia đã trở lại, ngài không biết thành chủ nhớ Vương gia đến mức nào đâu."
Lông mày Tô Oanh giật giật, nàng có hả?
Triệu ma ma gật đầu thật mạnh, có!
Tô Oanh tỏ vẻ mình không nhớ gì hết.
Triệu ma ma không muốn quấy rầy thời gian đoàn tụ của gia đình bốn người nên bà ấy bưng trà và điểm tâm vào nội sảnh rồi lui ra ngoài.
Hai đứa trẻ vây quanh Tiêu Tẫn ríu rít hỏi, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ bé không thể kìm nén được.
"Phụ thân ơi, người đã đánh bại được kẻ xấu chưa? Phụ thân ơi người lợi hại quá!"
"Phụ thân, Tễ nhi đã có thể bắn cung, hiện đang luyện tập khinh công."
Tô Oanh yên lặng ngồi cạnh nhìn cảnh ba phụ tử vui vẻ hòa thuận, trên mặt bất giác nở nụ cười.