Sau đó, tên phụ thân rẻ tiền của nàng cưới đường di của nàng, cũng chính là đường muội của Giang Nguyên thị, gọi là Tiểu Giang Nguyên Thị.
"Bà ấy làm sao?"
"Nhà ngoại của ngươi là nhà giàu số một vùng Giang Nam Sở quốc, nói giàu bằng nửa đất nước cũng không quá, mà thân mẫu của ngươi, còn là nữ nhi duy nhất của bà ngoại ngươi, khi xuất giá thì hương xe bảo mã vải đỏ phủ đầy mười dặm thứ gì cũng có, sau khi thân mẫu của ngươi qua đời thì mấy thứ này vốn phải về tay ngươi."
Mặt Tô Oanh trầm xuống, nhớ lại hồi môn Tiểu Giang Nguyên Thị cho nàng khi bản thân gả cho Tiêu Tẫn.
"Tiêu Tẫn."
"Ơi?"
"Ta về cùng ngươi."
Khóe môi Tiêu Tẫn hơi cong lên: "Được."
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh triệu tập tất cả những người đã giúp đỡ nàng quản lý thành Thiên Khôi trong sáu tháng qua tới đại điện và nói cho họ biết kế hoạch của cô.
"Thành chủ muốn đến Sở quốc?"
Hổ Uy hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Tẫn ngồi bên cạnh, họ hiểu rằng Tề Vương đã thắng trận và họ đều biết rằng thành chủ và Tề Vương là phu thê, nếu Tề vương muốn quay về, thành chủ không thể ở một mình.
"Đúng vậy, quay lại đó lấy chút đồ rồi trở về." Tô Oanh nói cực kỳ nhẹ nhàng.
"Trong một năm qua, mọi chuyện ở thành Thiên Khôi đã vào guồng cả rồi, mọi người đều làm việc theo quy củ, Tiểu Lục."
Lục hộ pháp mặc trường bào bó tay, đeo đai lưng màu xanh lá, bước về phía trước với vẻ mặt ngơ ngác và nói: "Có thuộc hạ."
"Ngươi phụ trách giám sát, có thắc mắc gì thì dùng phi ưng truyền thư cho ta, dù ở đâu ta cũng có thể nhận được."
Nàng đã huấn luyện một đàn phi ứng, thêm cảm biến lên người chúng nó, bất kể ở khoảng cách nào, phi ưng cũng có thể cảm ứng được.
Tiểu Lục cung kính đáp: "Thuộc hạ đã rõ."
Tô Oanh sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cuối cùng với nhìn về phía Chương Nặc: "Không phải ngươi vẫn muốn vẽ bản đồ địa hình Sở quốc sao, ngươi theo bọn ta đi."
Vẻ mặt Chương Nặc mừng vui: "Thuộc hạ, thuộc hạ có thể theo sao?"
"Có thể, về thu dọn đi, sáng mai xuất phát."
"Vâng, đa tạ thành chủ."
Vào buổi tối khi đang thu xếp hành lý, hai bánh bao nhỏ dính lấy nàng như muốn mọc luôn lên người nàng.
"A nương, con với ca ca cũng muốn đi, bọn con muốn đi!" Đôi mắt Nhị Bảo đo đỏ, trong mắt tràn đầy sự khát vọng.
Đại Bảo cũng ôm chặt lấy đùi Tô Oanh, như thể là chúng chỉ cần buông tay một cái là nàng sẽ chạy mất.
Tô Oanh nhìn hai bé con đáng thương thì hơi do dự, chưa quyết được là có nên đưa chúng theo không.
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn nói: "Dẫn theo đi, không ở bên ngươi cũng không yên tâm được."
Tô Oanh cau mày, cuối cùng gật đầu: "Đúng vậy, dẫn chúng cùng về, nhìn xem sự hiểm ác của thế gian, ngoan, thu xếp tay nải của mình đi, ngày mai cùng phụ thân và mẫu thân lên đường."
Hai tiểu gia hỏa nghe nói có thể đi cùng Tô Oang thì vui vẻ hô lên, vui vẻ hớn vẻ thu xếp hành lý.
Thật ra Tô Oanh không có gì để mang, chỉ đơn giản là đóng gói một số đồ vật không để người khác đụng vào bên người, còn lại thì mấy người Triệu ma ma sẽ thu xếp.
Lần quay lại này, Triệu ma ma với mấy người Bạch Sương mãnh liệt yêu cầu được đi theo.
Triệu ma ma: "Trí nhớ của thành chủ không tốt, lão nô sợ thành chủ đã quên mất một số việc, có lão nô đi theo sẽ có thể nhắc nhở thành chủ, đỡ bị bại lộ."
Bạch Sương: "Thành chủ luôn không thể tự gánh vác, nếu nô tỳ không đi theo thì không yên tâm nổi."
Lâm Thù Du: "Nô tỳ... không muốn rời xa thành chủ."
Hạ Thủ Nghĩa: "Nếu ta không theo, nhỡ khi về thành chủ bị đói rồi gầy đi thì phải làm sao đây?"
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, mấy người Tô Oanh đã rời khỏi thành.
Chuyện nàng rời thành cũng không tiết lộ ra ngoài, ngoại trừ mấy người phụ trách thì không có ai khác biết chuyện.