Lẽ ra thì trên đường đi lần đầu tiên rời khỏi Bắc Hoang sau khi đến đây, hai đứa nhỏ phải cực kỳ vui vẻ mới đúng, nhưng sau khi chúng biết phải về kinh thành thì lại trở nên im lặng.
Tô Oanh nhìn hai bé con ngồi trên xe ngựa mà không nói một lời, thì lấy một gói điểm tâm ra đưa cho chúng: "Đây là bánh táo chua Mộ Dung gia gia làm cho các con này, muốn ăn thử không?"
Nhị Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, trên khuôn mặt nhỏ thoạt trông không có tí hứng thú nào: "A nương, Linh nhi không đói."
Nói là không đói nhưng tay nhỏ vẫn rất thành thật cầm miếng điểm tâm lên bỏ vào miệng ăn.
Đại Bảo lắc đầu, cậu bé không muốn ăn, chỉ cần nghĩ đến việc tới kinh thành, cậu tức thì bị một sự sợ hãi và bất lực bao lấy, nơi đó có quá nhiều hồi ức đáng sợ tột độ với cậu bé.
Hồi ức ấy thậm chí còn khiến cậu bé sợ việc Tô Oanh tới gần.
Hiển nhiên Tô Oanh cũng ý thức được sẽ tồn tại tình huống này, nàng cũng không nóng vội, chậm rãi dẫn dắt hai đứa nhỏ rời sự chú ý, phân tán bớt sự sợ hãi của cậu bé với kinh thành.
Khi đội ngủ quay lại biên giới Sở quốc, Dũng Võ tướng quân và Liên Thân đã đợi từ sáng sớm.
Thậm chí Tiêu Tẫn còn không để mấy người Tô Oanh lộ diện, đã trực tiếp để đội ngũ đã chuẩn bị từ lâu xuất phát.
Chuyến đi này của Tiêu Tẫn kéo dài vài ngày, Dũng Võ tướng quân không còn cách nào khác là phải cố gắng cầm cự.
Tuy rằng Tiêu Tẫn không phải chiến đấu một mình, nhưng vấn đề là trước khi Tiểu Tấn tới cũng không phải như vậy, chẳng phải bọn họ vẫn thua suýt tụt cả quần sao?
Vì vậy, Tiêu Tẫn là công thần trong trận chiến giữa Nam và Sở này, trước khi Khang Trạch Đế bày tỏ lập trường rõ ràng, không ai muốn đắc tội ai.
Tô Oanh vén rèm xe lên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, chán nản cắn hạt dưa: "Ngươi nghĩ của hồi môn của mẫu thân ta là bao nhiêu?"
Tiêu Tẫn nhướng mi nói: "Nghe nói năm đó ngoại tổ phụ của ngươi mua nhà ở kinh thành để ở, cho nên khó khăn lắm mới để nó đi."
Tô Oanh nhướng đuôi mắt: "Thật khiến người ta mong chờ."
Tầm mắt Tiêu Tẫn chậm rãi dời về phía ngoài cửa sổ, thậm chí còn suy nghĩ xem có thể Tô Oanh sẽ đánh lão tử của nàng không, dù sao thì cũng khiến người ta thấy khá mong chờ...
"A nương."
Tô Oanh đảo mắt về phía Đại Bảo, chỉ thấy cậu bé ngồi nghiêm chỉnh ở phía đối diện nàng, khuôn mặt trẻ con beo béo tràn đầy vẻ trịnh trọng.
Tô Oanh cũng mau chóng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn cậu bé: "Sao vậy Tễ nhi?"
"Về kinh thành, a nương, vẫn là a nương của bây giờ sao?"
Tô Oanh giật mình, chợt cười nói: "Có chứ, dù là đi đến cuối chân trời, a nương vẫn là a nương của bây giờ, vĩnh viễn yêu Tễ nhi với Linh nhi của a nương."
"Yêu cả phụ thân nữa a nương!"
Nụ cười Tô Oanh càng thêm tươi tắn khiến người ta say mê: "Linh nhi nói phải."
Lúc này đến lượt Tiêu Tẫn ngẩn ngơ: "Vậy là cũng yêu phụ thân của hài tử sao?"
Tô Oanh quay lại nhìn hắn, trong mắt hình như có sự nghi ngờ: "Yêu phụ thân của hài tử là cái cảm giác gì?"
Vấn đề này đã khiến phụ thân của hài tử kẹt lại, sau một hồi suy nghĩ, phụ thân của hài tử mới nói: "Sẽ nhớ hắn, thích thân cận với hắn, sẽ lo lắng cho hắn, để ý tới hắn, vui vẻ khi nghĩ đến hắn, không vui cũng sẽ nhớ tới hắn, đại khái, là như vậy đó."
Thật ra thì Tiêu Tẫn cũng không rõ lắm, hắn chỉ nói ra cảm giác của mình với Tô Oanh.
Tô Oanh thật sự ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc, đúng là nàng sẽ nhớ Tiêu Tẫn, hình như nàng cũng không ghét thân cận với hắn, lúc hắn lên chiến trường thì sẽ lo lắng cho an nguy của hắn... Chẳng lẽ, nàng yêu hắn?
Tô Oanh cảm thấy cái từ yêu này đối với nàng rất kỳ diệu.
"Tiêu Tẫn, ngươi cũng yêu ta ư?"
Cũng?