Tề Vương phủ nằm ở góc phố phồn hoa nhất trên đường lớn của hoàng thành, chiếm vị trí rất lớn.
Trước lúc họ quay về, Khang Trạch Đế đã cho người mang những món đồ đã lấy đi lúc bị tịch thu nhà cửa trước đây đem về Vương phủ, giấy niêm phong cũng được xử lý sạch sẽ hết.
Bọn người Tô Oanh mới vừa tới bên ngoài Vương phủ thì đã có một người có bộ dáng quản gia mang theo một nhóm nô bộc đi lên tiếp đón.
Lúc Tề Vương phủ bị tịch biên, đừng nói người trong Vương phủ mà cho tới còn gà cũng bị bắt hết, cho nên những người này đều là do Khang Trạch Đế mang tới hết.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài Vương phủ, nhóm người Tô Oanh vừa bước xuống thì tất cả ồ ạt bước lên trên rồi quỳ xuống.
"Nô tài cung nghênh Tề Vương, Vương phi về phủ."
Ánh mắt Tiêu Tẫn lạnh nhạt nhìn một vòng trên người bọn họ rồi mới cho họ đứng lên.
"Nô tài là Ngụy Hỉ, tạm thời sẽ quản lý việc vặt trong ngoài Vương phủ cho Vương gia, bên trong Vương phủ đều đã dọn dẹp xong, Vương gia và Vương phi đi đường mệt nhọc xin hãy vào phủ nghỉ ngơi trước ạ." Ngụy Hỉ khom người tránh qua một bên.
Tiêu Tẫn đứng ngoài cửa, hai con sư tử đá ở bên ngoài Tề Vương phủ vẫn đứng sừng sững như trước đây, ba chữ Tề Vương phủ nền đen chữ vàng ở bên ngoài vẫn tươi sáng như cũ.
Hai tay Tiêu Tẫn siết chặt trong tay áo, quay lại ôm ai đứa bé đi vào trong.
Tề Vương phủ không chỉ to lớn lúc nhìn từ bên ngoài, mà diện tích bên trong nhìn còn to lớn hơn nhiều.
Đi trên con đường nhỏ được lát đá xanh trong Vương phủ, Tô Oanh cảm thấy viện Vương phủ này rất giống với khí chất của Tiêu Tẫn, lạnh lùng, có thể bởi vì rất lớn mà cũng có thể bởi vì lâu quá không có người ở, nên cả Vương phủ đều có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Dạo quanh mấy hoa viên nhỏ đã trở nên ảm đạm, cuối cùng họ cũng đến được tiền viện của phòng chính.
"Phòng trước kia Vương gia và Vương phi ở nô tài đã cho người dọn ra rồi, Vương gia và Vương phi xem thử còn thiếu thứ gì để nô tài cho họ chuẩn bị ngay lập tức."
"Ừ."
Sau khi Ngụy Hỉ nói rõ hết mọi tình hình trong Vương phủ xong mới thức thời lui xuống.
Chỉ là cả căn phòng này người đứng trong đây toàn là những gương mặt mới, luôn cảm thấy mình làm gì cũng sẽ bị vô số con mắt dòm ngó.
"Các ngươi lui xuống hết đi, sau này không có chuyện gì thì đừng tới tìm ta." Tô Oanh nhìn những nha hoàn kia nói.
Những nha hoàn kia ngơ ngác nhìn nhau nhưng lại không có ai rời khỏi ngay lúc đó, trong lòng họ đều đã hiểu rõ Tô Oanh không phải chủ nhân thật sự của họ.
Tô Oanh hơi nhíu mày, nhưng Triệu ma ma lại đè vai Tô Oanh lại nói: "Vương phi, những chuyện này cứ để lão nô giải quyết là được, chút chuyện nô tài thôi không đáng để Vương phi tức giận."
Cả năm nay, Triệu ma ma quản lý việc nội vụ trong cung điện ở thành Thiên Khôi, làm việc luôn chu toàn đến nỗi Tô Oanh cũng không nói được gì.
Triệu ma ma đi tới trước mặt những nha hoàn kia, mắt bà quét ngang qua đã tràn đầy khí thế.
"Ở đâu tìm được mấy người không có lỗ tai này vậy? Làm việc ở trong Tề Vương phủ không nên có người thiếu khuyết ngũ quan, nếu như không thể làm được việc này thì mau cút khỏi đây đi."
Những nha hoàn đó nghe xong có hơi sợ, nếu như thật sự bị đuổi đi thì không biết phải thế nào, liên tiếp bước lên xin tha rồi thành thật lui xuống.
Triệu ma ma quay đầu nhìn thấy được ánh mắt khẳng định của Tô Oanh thì bà đã cảm thấy mình có đủ sức mạnh rồi.
"Đói bụng chưa?" Tiêu Tẫn hỏi hai đứa nhỏ, bọn họ tiến cung không có dắt theo con cái mà Khang Trạch Đế cũng không hỏi tới một câu, thái độ này còn không rõ ràng nữa hay sao, hiển nhiên là không coi trọng hai đứa cháu này mà.
Đại Bảo gật đầu: "Hơi đói ạ."
"Muốn ăn mỳ trứng của Hạ gia gia." Nhị Bảo nhìn cũng không có tinh thần gì cả.