Bắt đầu từ khoảnh khắc quay về Vương phủ, hai đứa nhóc cứ ủ rũ nhìn rất tội nghiệp.
Hạ Thủ Nghĩa đã dẫn người đi tới đại trù phòng của Vương phủ ở bên kia, những thứ mà nhóm người Tô Oanh ăn uống ông tuyệt đối không yên tâm giao vào tay của người khác.
Lần trở về này, Tiêu Tẫn giữ lại không ít thân tín của ông, Hạ Thủ Nghĩa đưa hai người đi đến đại trù phòng, mà ở đại trù phòng bên này bếp núc đã bừng bừng bận rộn làm việc.
Ngụy Hỉ đứng ở trước cửa đại trù phòng, đang nói chuyện gì đó với một đầu bếp béo tròn tai to mặt lớn, theo trực giác có thể thấy người này là quản sự ở đại trù phòng.
"Ngụy công công yên tâm, tôi biết phải làm thế nào mà." Quản sự gật đầu khom lưng trả lời, nếu không có Ngụy Hỉ thì hắn cũng không thể nào được làm vị trí quản sự này ở Tề Vương phủ, tất nhiên là phải nịnh bợ ông ta cho tốt.
Hạ Thụ Nghĩa thấy vậy đi thẳng qua đó: "Ngụy công công."
Ngụy Hỉ nghe tiếng quay đầu lại nheo mắt đánh giá Hạ Thủ Nghĩa, ông ta nhớ rõ Hạ Thủ Nghĩa là người Tiêu Tẫn dẫn vào phủ.
"Vị này là...
"Tại hạ là Hạ lão đầu, là đầu bếp phụ trách việc ăn uống của Vương gia Vương phi, bây giờ quay lại Vương phủ thì quy tắc này cũng sẽ không thay đổi, từ nay về sau đầu bếp của đại trù phòng cứ chăm sóc cho những người khác còn các vị chủ nhân thì cứ để ta lo."
Ngụy Hỉ là quản gia do Khang Trạch Đế phái tới, hiện tại mọi việc lớn nhỏ của Vương phủ đều do hắn ta sắp xếp, làm sao có thể để người khác thách thức tới uy quyền của hắn ta.
Trên mặt hắn ta có vẻ như đang cười nhưng trong lòng lại không hề cười như bên ngoài biểu hiện.
"Hạ lão đầu? Ngươi là đầu bếp từ đâu tới, có hiểu được quy tắc ăn uống của hoàng tộc hay không? Có biết được mỗi ngày các quý nhân phải ăn bao nhiêu món không? Trước đây Vương gia và Vương phi ở bên ngoài có thể tùy ý chút cũng thôi đi, bây giờ đã về Vương phủ rồi thì đại trù phòng này làm gì có chỗ cho đầu bếp bên ngoài có thể xen vào được? Lỡ đâu chủ nhân ăn phải thứ gì đó không an toàn thì ngươi có thể chịu trách nhiệm được không?"
Hạ Thủ Nghĩa không có chỗ nào là không hiểu được ý của Ngụy Hỉ, đây chẳng phải là không muốn giao ra quyền quản lý trù phòng hay sao.
"Như vầy đi, chúng ta cùng nhau đi hỏi ý Vương gia để xem Vương gia quyết định giữ lại ai."
Bộ dạng cười tươi của Ngụy Hỉ lập tức biến mất: "Làm sao, muốn dựa vào Vương gia để chèn ép tạp gia sao? Ngươi là cái thứ gì chứ! Được, ngươi muốn làm đại trù cũng không phải là không được, vậy tối nay ngươi hãy chuẩn bị một bữa cơm gồm tám món ăn cung đình, nếu Vương gia và Vương phi đều thấy hài lòng thì tạp gia sẽ giữ ngươi lại."
Hạ Thủ Nghĩa không chút e sợ gật đầu lập tức "Được."
Một bên khác, Tô Oanh với Triệu ma ma đi tới ngôi viện trước đây.
Lúc trước Tiêu Tẫn ở chủ viện, Tô Oanh ở một chỗ cách đó không xa bên cạnh chỗ hắn.
"Thanh Lam Các." Tô Oanh ngẩng đầu nhìn lên tấm hoành phi trước cửa viện cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Quen thuộc là bởi vì ký ức, còn xa lạ là vì đây là lần đầu tiên cô được tới chỗ này.
"Vương phi thật sự nhìn thấy gì cũng đều cảm thấy lạ lẫm, cứ như là lúc trước chưa từng tới đây vậy." Triệu ma ma nhìn dáng vẻ của Tô Oanh không nén nổi mà cười nói.
Tô Oanh nhướn mày, vốn dĩ cô chưa từng thấy qua mà "Rời đi lâu quá rồi, luôn cảm thấy xa lạ."
Triệu ma ma nghe lời này của cô khó tránh sự bùi ngùi, đúng vậy, nghĩ tới lúc mới đầu khi Vương phi rời đi vẫn là một cô nương ngốc nghếch trong đầu toàn nghĩ tới Tiêu Tuyệt, bây giờ... may là đã thay đổi rồi.
Ngụy Hỉ đã cho người dọn dẹp sạch sẽ trong viện, chỉ bởi vì lâu quá không có người ở nên bày trí có mới thế nào thì cũng không có chút hơi người.