Hai tên nhóc, tay nắm tay vui vẻ quay vào phòng, để lại một mình Tiêu Tẫn cô đơn, thê thảm đứng trong gió lạnh.
Vừa trở về Kinh thành, Tô Oanh không gấp gáp về phủ Thừa tướng, mà trước hết tìm hiểu kỹ tình hình của Kinh thành.
Lâm Thù Du sáng sớm đã dậy, chuẩn bị đến phòng bếp xem bữa sáng của Tô Oanh đã chuẩn bị xong chưa, đây là công việc trước kia nàng ấy phải làm mỗi ngày, chỉ vì sau khi Tô Oanh thức dậy sẽ được ăn thức ăn nóng.
"Hạ đại thúc." Lâm Thù Du đi đến bên ngoài nhà bếp, liền thấy một mình Hạ Thủ Nghĩa bận rộn trong bếp.
Trước kia sau khi ông ấy làm được Bát đại thái hệ của cung đình (*), Ngụy Hỉ không thể nói gì, chỉ có thể giữ ông ấy ở lại nhà bếp.
(*) Bát đại thái hệ: Các miền ẩm thực ở Trung Quốc được chia thành 8 vùng lớn. Bao gồm Ẩm thực Sơn Đông (山东的美食), Ẩm thực Tứ Xuyên (四川的美食), Ẩm thực Giang Tô (江苏的美食), Ẩm thực Chiết Giang(浙江的美食), Ẩm thực Quảng Đông (广东的美食), Ẩm thực Phúc Kiến (福建的美食), Ẩm thực Hồ Nam (湖南的美食), Ẩm thực An Huy (安徽的美食).
Nhưng hai ngày nay, người trong phòng bếp giống như không tập trung, nếu không phải quên mua thì đến con gà cũng xử lý không sạch, việc gì cũng phải để Hạ Thủ Nghĩa làm, đầu bếp mà Ngụy Hỉ tìm trước kia cũng đã đổ bệnh, nói để Hạ Thủ Nghĩa chuẩn bị thức ăn của cả Vương phủ, bao gồm cả hạ nhân.
Hạ Thủ Nghĩa đương nhiên biết đám người này đang làm khó ông ấy, chỉ là họ làm sao biết, trước kia ở Bắc Hoang ông ấy mỗi ngày đều phải chuẩn bị thức ăn cho gần trăm người, thế này sao có thể làm khó ông ấy.
Ông ấy không chỉ có thể làm được, còn có thể làm cho mọi người ăn đều thấy ngon, Ngụy Hỉ có bất mãn đến đâu, cũng chỉ có thể để ông ấy làm ở trong bếp.
Hạ Thủ Nghĩa đem một hộp thức ăn đưa cho Lâm Thù Du: "Cầm lấy đi, vừa làm xong nên vẫn còn, hôm nay làm dư một phần bánh sơn tra."
Lâm Thù Du cười đáp, cầm lấy hộp thức ăn liền rời đi.
Lúc nàng ấy đi qua một cái cổng vòm hình tròn đi đến sao thủ hành lang (*) thì thấy một nha hoàn áo hồng đi đến.
(*) Sao thủ hành lang: một loại hành lang gấp khúc trong kiến trúc hành lang truyền thống của Trung Quốc, có lan can vây quanh, có mái hiên, hình dạng giống như một người đang khoanh tay.
Nha hoàn đi đến trước mặt Lâm Thù Du liền dừng lại: "Nô tỳ thỉnh an Lâm di nương."
Lâm Thù Du dừng bước, ngẩng người chốc lát mới biết đối phương đang kêu nàng ấy, nàng ấy cũng không nhớ nàng ấy từng là thiếp của Tiêu Tẫn rồi, chỉ là lúc ở Lão Hổ Doanh vương gia đã bỏ nàng ấy rồi, nàng ấy bây giờ là người trong sạch!
"Đừng gọi bậy, ta đã sớm không phải di nương gì nữa rồi."
Nha hoàn áo hồng ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó liền hiểu: "Nô tỳ thấy Vương gia và Vương phi tình cảm sâu đậm, chẳng lẽ Vương phi không chấp nhận di nương sao? Người có thân phận cao quý như Vương gia, bên cạnh sao có thể không có mấy người biết chăm sóc? Nô tỳ cảm thấy tiếc thay cho di nương."
Lâm Thù Du lại không thấy đáng tiếc chút nào.
Nàng ấy liếc mắt nhìn nha hoàn một cái, đợi khi nha hoàn ngẩng đầu, nàng ấy lại để lộ ra vẻ mặt không hề tức giận.
Nha hoàn áo hồng thấy vậy liền cười: "Nô tỳ tên Đào Hồng, hiện tại phụ trách quét dọn ở viện của Vương phi, di nương sau này có việc gì, cũng có thể đến tìm nô tỳ, nếu nô tỳ có thể giúp nhất định sẽ giúp đỡ di nương."
Lâm Thù Du gật đầu: "Được."
Lúc Lâm Thù Du đến viện, Tô Oanh vừa cùng hai đứa con rửa mặt chải đầu xong.
"Vương phi dậy rất đúng lúc, bữa sáng vẫn còn nóng, cũng không biết Hạ đại thúc hôm nay làm món ngon gì."