Lâm Thù Du cười lấy món ăn trong hộp thức ăn ra, năm món ăn một cháo, đều là món thường ngày những người Tô Oanh thích ăn nhất.
"Món Hạ gia gia làm là ngon nhất, món nào cũng ngon."
Nhị Bảo là người đầu tiên ngồi ngoan trên ghế, cô bé đã đói bụng rồi.
"Chỉ biết ăn, mặt ngày càng tròn rồi, đứng tấn cũng sắp không làm được rồi." Đại Bảo ngoài miệng thì chê, lúc lấy bánh bao thịt, còn bẻ ra một nửa cho muội muội.
Nhị Bảo bĩu môi hừ một tiếng, tức giận cắn bánh bao thịt.
"Ta phải ăn thật nhiều, đứng tấn mới vững được."
Tô Oanh và hai đứa con mới ăn xong, Bạch Sương liền đi vào: "Vương phi, Ngụy quản gia đến rồi, nói trong cung đưa cung phục đến."
"Cho hắn ta vào đi."
Ngụy Hỉ khom mình đi vào, sau khi hành lễ với Tô Oanh, kêu nha hoàn đưa ba bộ hoa phục lên, đây là cho họ mặc vào bữa tiệc chúc mừng.
"Vương phi, ngài và tiểu thế tử, tiểu quận chúa thử xem, nếu không hợp, nô tài lập tức cho tú nương sửa lại."
Tô Oanh không từ chối, cho Bạch Sương bọn họ mặc trang phục lên cho mình.
Các cung phục này được làm theo quy chế của Vương phi, mặc trên người Tô Oanh, cũng khá phù hợp.
Họ mới quay về không lâu, tú nương trong cung cho dù có nhanh cũng không thể trong một hai ngày làm ra một bộ áo váy vừa đẹp vừa phức tạp, có thể là hàng tồn trước kia, bây giờ lấy ra sử dụng.
Tú nương đi cùng sau khi ghi nhớ các vị trí cần chỉnh sửa, liền lùi về một phía.
Ngụy Hỉ cười nói: "Vậy nô tài không làm phiền Vương phi nữa, nô tài xin phép lui xuống."
"Ngươi chuẩn bị cho bổn phi một chiếc xe ngựa, ta muốn ra phủ."
Ngụy Hỉ cười hỏi: "Không biết Vương phi muốn đi đâu? Nô tài sắp xếp người bảo hộ an toàn của vương phi trên đường đi."
"Không cần, chỉ cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa là được."
Ngụy Hỉ cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt: "Vâng, vậy nô tài cho người đi chuẩn bị."
Sau khi Ngụy Hỉ rời đi, Bạch Sương tò mò hỏi: "Vương phi muốn đi đâu?"
"Đi dạo bên ngoài." Nàng đã nói, muốn tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, đã là thói quen của nàng, vương phủ đã cân nhắc xong, đương nhiên phải đi tìm hiểu xung quanh có những người nào, việc gì.
"Vậy để lão nô đi cùng Vương phi." Triệu ma ma đáp.
"Không cần, để Bạch Sương đi cùng là được."
Triệu ma ma có chút không yên tâm: "Dù sao Vương phi cũng rời Kinh thành đã lâu, lão nô là lo Vương phi không quen những người, những việc trong Kinh thành."
"Triệu ma ma yên tâm, nơi khỉ ho cò gáy ta cũng có thể ngủ, ở đây có gì không quen đâu."
Triệu ma ma nhíu mày, chỉ là không nói, ta sợ người ra ngoài đánh người ta...
Tiêu Tẫn vừa sáng đã rời phủ, Tô Oanh không biết hắn đi đâu, nàng cố tình dặn dò người trong vương phủ, yêu cầu đám người Triệu Năng một bước cũng không được rời hai đứa nhỏ, mới lên xe ngựa ra khỏi phủ.
"Vương phi muốn đi đâu?" Bạch Sương hỏi.
"Trước tiên dạo một vòng quanh vương phủ."
"Vâng."
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi, người đánh xe đưa Tô Oanh dạo một vòng quanh vương phủ.
Tề Vương phủ ở trên con đường náo nhiệt nhất của hoàng thành, những người sống trên con đường này đều là hoàng thân quốc thích có thân phận cao quý, con đường rộng đến mức bốn năm chiếc xe ngựa đi cạnh nhau cũng không sao.
Xe ngựa chạy ra con đường lớn bên ngoài hoàng thành, có thể nghe thấy tiếng rao bán lần lượt trên đường, Tô Oanh nhìn thấy sự náo nhiệt bên ngoài qua chiếc rèm xe, trong mắt lộ ra chút ý cười nhẹ.
Nàng tuy rằng không thích hoàng cung, nhưng nàng cũng hi vọng thành Thiên Khôi sau này cũng sẽ náo nhiệt, đông đúc như Kinh thành.
"Vương phi, sắp đến trưa rồi, nếu không đến tửu lâu phía trước ăn chút gì đi, lúc trước người thích nhất quán tửu lâu đó đấy."
Tô Oanh nhìn theo hướng tay Bạch Sương chỉ, có thể thấy một căn tửu lâu tấp nập người ra vào.
Tô Oanh vẫn rất hứng thú với việc ăn uống, nàng lập tức kêu người đánh xe chạy đến tửu lâu đó.
Hai người xuống xe đi lên tửu lâu.