[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564: Lão Liên Hoa(*).(1)

 Chương 564: Lão Liên Hoa(*).(1) Chương 564: Lão Liên Hoa(*).(1) Chương 564: Lão Liên Hoa(*).(1)

(*) Ý chỉ những người thảo mai, trà xanh, bạch liên hoa nhưng ở trình độ cao tay chuyên nghiệp hơn.

Tuy rằng số vải này đã cũ rồi, nhưng vẫn đáng tiền, đương nhiên Tô Oanh sẽ không khách khí.

Có điều, Tiểu Giang Nguyên Thị đã muốn dùng những thứ này để đuổi nàng, có phải thật sự nghĩ nàng là một kẻ ngốc không?

Tô Oanh lấy từ trên người ra danh sách đồ cưới đặt trước mặt Tiểu Giang Nguyên Thị.

"Đều biết chữ chứ? Nhìn cho rõ mấy thứ ghi bên trên đi, ta cho ngươi ba ngày chuẩn bị, trả lại cho ta một cái cũng không được thiếu, nếu thiếu một cái..." Tô Oanh dừng lại một chút, cười như không cười nhìn về phía Tô Ngọc Nhan như hoa như ngọc: "Ta liền rạch mặt của nàng ta."

Tô Ngọc Nhan giật mình, hoảng sợ che kín mặt mình lại.

Tô Oanh cười lạnh đứng dậy: "Còn nữa, hai nữ nô tài dám cả gan đả thương ta lúc nãy, giao cả hai ra, nếu không, ta lật tung phủ Thừa tướng của ngươi đấy."

Nói xong, nàng bỏ lại danh sách xoay người rời đi, cực kỳ kiêu căng phách lối.

Tô Ngọc Nhan giận đến mức mặt đỏ bừng, cả sắc mặt Tiểu Giang Nguyên Thị cũng sa sầm.

"Nương, người xem, con nói Tô Oanh thay đổi người không tin, người xem dáng vẻ của nó kìa, đâu giống để chúng ta vào mắt."

Hiện tại Tiểu Giang Nguyên Thị không muốn thừa nhận cũng không được, Tô Oanh thật sự thay đổi, chỉ là vậy thì sao, đồ tới tay, sao bà ta có thể phun lại ra ngoài!

"Gấp cái gì, những thứ đó không có sự cho phép của ta, nó đừng mong lấy đi!"

Cùng ngày, sau khi Tô Thừa tướng, Tô Ngọc Luân trở về, tin tức biết đầu tiên là Tô Oanh tới cửa.

Ông ta nhíu mày, đi thẳng đến viện Tiểu Giang Nguyên Thị.

Tiểu Giang Nguyên Thị bình thường nhu mì động lòng người, bản thân có một ý vị quyến rũ người khác, so với Giang Nguyên Thị tính cách lơ đãng điên khùng, bá đạo năm đó, người đẹp như Tiểu Giang Nguyên Thị mới là người trong lòng ông ta.

Vậy nên nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn rất sủng ái Tiểu Giang Nguyên Thị.

Lúc Tô Ngọc Luân đi vào trong phòng, đã thấy Tiểu Giang Nguyên Thị ngồi một mình dưới cửa sổ, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào người khiến bà ta càng lộ vẻ mảnh mai.

"Giờ vẫn còn lạnh, sao lại ngồi hóng gió dưới cửa sổ?"

Tiểu Giang Nguyên Thị hoảng hốt hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn Tô Ngọc Luân, hình như bà ta giấu đi khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt.

"Lão gia về rồi."

Tô Ngọc Luân thấy bà ta như vậy thì nhíu mày: "Làm sao khóc? Trong phủ có người bắt nạt nàng sao?"

Tiểu Giang Nguyên Thị lắc đầu: "Thiếp đâu khóc, rõ ràng là bị gió ngoài cửa sổ thổi đỏ mắt, lão gia nhìn lầm rồi."

Nha hoàn bên cạnh mặt đầy không cam lòng mở miệng: "Phu nhân cần gì phải vì Vương phi mà tủi thân mình, rõ ràng phu nhân lo nghĩ cho Vương phi, Vương phi hết lần này đến lần khác không cảm kích, còn nói phu nhân nuốt đồ cưới của mẫu thân nàng, nếu không trả lại sẽ lật tung phủ Thừa tướng."

Tô Ngọc Luân nghe xong, quả nhiên cặp lông mày nhíu lại: "Nó tới hỏi nàng muốn đồ cưới nương nó?"

Tiểu Giang Nguyên Thị gắng sức che giấu tủi thân đáy mắt: "Có thể Vương phi cũng bị người khác xúi giục, trước đó nó không như vậy, lão gia cũng biết, thuở nhỏ Vương phi được nuông chiều, mọi thứ đều phải tốt, tỷ tỷ để lại một ít đồ, nhưng những năm dưỡng dục Vương phi dùng rất nhiều, lúc nàng xuất giá, mấy món còn dư lại có thể cho được thì đều cho, thiếp, thiếp thật sự không lấy..."

Tiểu Giang Nguyên Thị nói đến đoạn sau, nước mắt tuôn khỏi hốc mắt, Tô Ngọc Luân nhìn mà đau lòng.

"Đứa con gái bất hiếu, nên để nó chết ở Bắc Hoang, lại để nó vẫn có thể trở về, nàng đừng khóc, ta biết mấy năm nay nàng phí tâm nuôi nó, nếu nó dám đến nháo thật, ta thu nhập nó."

"Lão gia, vạn lần không được, tính cách Vương phi hơi kiêu căng, nhưng tâm nàng không xấu."

"Tâm nó còn không xấu, nếu nó tốt thì chẳng thể làm ra chuyện như vậy!"

Bình Luận (0)
Comment