[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565: Lão Liên Hoa (2)

 Chương 565: Lão Liên Hoa (2) Chương 565: Lão Liên Hoa (2) Chương 565: Lão Liên Hoa (2)

Tô Ngọc Luân ôm Tiểu Giang Nguyên Thị an ủi một hồi, chỉ chờ lúc Tô Oanh đến cửa phải dạy bảo nàng thật tốt một phen.

Triệu ma ma thấy Tô Oanh trở về, quần áo sạch sẽ, thậm chí vết nhăn cũng không có nhiều thì thở ra một hơi thật dài.

"Vương phi đã về, thế nào?" Triệu ma ma tính mở miệng hỏi, lại nhìn Bạch Sương sau lưng nàng.

Bạch Sương nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ không phát sinh gì.

Triệu ma ma còn chưa thở ra một hơi, đã nghe Tô Oanh nói: "Ta cho họ ba ngày sau chuẩn bị xong đồ đem tới cho ta, nhiều đồ như vậy, ta nghĩ không cho người ta thời gian chuẩn bị, hình như không phúc hậu lắm."

Triệu ma ma: "..."

"Phu nhân Thừa tướng đó nói thế nào?"

"Bà ta nói gì có quan trọng không?"

Triệu ma ma lại truy hỏi: "Vậy, nếu phủ Thừa tướng không bỏ mấy món đồ cưới kia ra..."

Tô Oanh nhíu mày, nói lại, mấy năm nay hẳn là hao tổn ít nhiều, nhưng sáu bảy phần hẳn phải có.

"Chỉ cần lấy ra bảy phần, thì là he*."

"Ai khúc nhất?" (*chắc người cổ đại không hiểu he là gì, nên hỏi lại bằng 1 chữ gần giống)

"Ừ, he." Happy ending.

Chưa chờ đám người Triệu ma làm rõ đây là ý gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng nha hoàn: "Không xong rồi Vương phi, tiểu thế tử và tiểu quận chúa đột nhiên khó chịu bắt đầu tiêu chảy."

Sắc mặt Tô Oanh nghiêm lại, nàng đứng dậy khỏi ghế, chạy tới gian phòng bên cạnh.

Hiện giờ hai đứa nhỏ đang ở cùng một viện với nàng, ban ngày tập luyện chữ ở gian phòng bên cạnh.

Tô Oanh đi tới ngoài phòng đã nghe thấy tiếng nôn mửa.

Đại Bảo vừa ói xong, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ánh mắt cũng trở lên mệt mỏi.

Nhị Bảo nằm trong ngực nha hoàn, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm.

"Tễ Nhi, Linh Nhi."

Tô Oanh lập tức tiến lên ôm lấy Đại Bảo bắt mạch cho cậu bé, cảm giác mạch tượng cậu bé bất thường, sắc mặt nàng càng lạnh hơn.

"Đặt con xuống giường trước."

Trong lúc nói chuyện, nàng đã ôm Đại Bảo đặt xuống cạnh giường, lại bảo Bạch Sương trở về phòng cầm hòm thuốc của nàng tới đây.

Tô Oanh mở hòm thuốc ra, từ trong lấy ra một lọ thuốc mở ra lấy một viên thuốc màu trắng cho cậu bé uống vào.

Sau đó lại qua kiểm tra tình huống Nhị Bảo, sau khi xác định chứng bệnh hai người giống nhau, nàng cũng đút viên thuốc cho cô bé, rồi nàng để thoáng khí, tập trung nhiệt vào lòng bàn tay, xoa bóp bụng cho hai đứa nhỏ.

"A nương, Linh Nhi khó chịu..." Nhị Bảo từng khóc, hai mắt đỏ ửng trông rất đáng thương.

Tô Oanh đau lòng sắp chết, từ từ tăng lực đạo trên tay, đẩy nhanh tiêu hóa hấp thu thuốc.

"Không sao, vừa nãy A nương đã cho hai con uống thuốc, bọn con chỉ đau bụng thôi, không có gì đáng ngại."

Đến khi bụng hai đứa nhỏ nóng đỏ lên, Tô Oanh mới buông lỏng tay, bế chúng lên nghe tiếng trong bụng.

"Hiện giờ cảm thấy thế nào, còn khó chịu lắm không?"

Đại Bảo yếu ớt dựa vào trong ngực Tô Oanh nói khẽ: "A nương, bụng con không đau nữa."

"Bụng Linh Nhi cũng không đau."

Thấy tình hình hai đứa thoáng ổn định lại, Tô Oanh mới yên tâm, nàng bảo đảm Bạch Sương rót hai ly nước ấm đưa qua đút cho chúng uống.

Vốn dĩ sắp đến thời gian hai đứa nhỏ ngủ trưa, dày vò một phen ha đứa càng thêm mệt, sau khi uống nước xong thì dựa vào lòng Tô Oanh ngủ.

Tô Oanh ngắm vẻ mặt chúng ngủ ngoan, chắc chắc hai đứa đã ngủ rất say, nàng mới xoay người đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, sắc mặt nàng lập tức sa sầm.

"Báo cáo tất cả đồ hai đứa nhỏ từng ăn, từng tiếp xúc qua hôm nay cho ta."

Hằng ngày đều là Triệu ma ma chăm sóc hai đứa trẻ, thấy hai đứa đột nhiên như vậy, bà ấy rất tự trách, nhưng trong thời gian ngắn vẫn bình tĩnh lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện ngày hôm nay.

"Đồ ăn của tiểu thế tử ăn đều là Hạ lão nhân làm, sau khi làm xong lập tức bỏ vào hộp đựng thức ăn, rồi do Lâm Thù Du đến cầm về."

Bình Luận (0)
Comment