Sau khi lấy thức ăn về, Triệu ma ma và Lâm Thù Du đều ăn thử, tạm thời không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Thức ăn giống nhau, sau khi Triệu ma ma và Lâm Thù Du ăn đều không sao, rất có thể vấn đề là ở phương diện khác.
Tô Oanh đứng dậy quay lại thiên phòng, hai nha hoàn đang chuẩn bị thu dọn chén đũa trong phòng, lại bị Tô Oanh gọi lại.
"Các ngươi ra ngoài trước đi."
Hai nha hoàn lên tiếng đáp lại rồi lui ra.
Trong nhà này, người có thể đến gần hai đứa nhỏ chỉ có mấy người nàng tín nhiệm, những nha hoàn lạ mắt chỉ có thể ở ngoài cửa.
Tô Oanh cầm chén đũa trên bàn lên xem xét, không phát hiện có gì khác thường, mỗi thức ăn trên bàn nàng cũng thử qua hết, không có vấn đề gì.
Ngay lúc Tô Oanh muốn xoay người đi ra ngoài, nàng phát hiện trên bàn có một khay điểm tâm chưa ăn hết, là bánh mứt táo hai đứa nhỏ thích ăn.
Tô Oanh cầm bánh mứt táo lên cắn một miếng lập tức phun ra ngoài, trong bánh mứt táo trộn lẫn một lớp bột mỏng, nếu không phải nàng cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc, có lẽ không phát hiện được.
Mắt phượng Tô Oanh híp lại, xoay người rời khỏi phòng.
"Điểm tâm này cũng là Hạ đại thúc làm?"
Lâm Thù Du thấy sắc mặt Tô Oanh không đúng, vội vã đáp: "Dạ, điểm tâm cũng là Hạ đại thúc làm, sau khi Hạ đại thúc làm xong thì giao cho nô tỳ đến lấy."
"Trong thời gian đó không có ai động tay vô hộp thức ăn chứ?"
Lâm Thù Du lắc đầu: "Không có, từ Đại Trù Phòng đi thẳng đến đây, đều là nô tỳ cầm hộp đựng thức ăn."
"Đi, đưa người Đại Trù Phòng đến tiền viện cho ta."
"Vâng."
Tô Oanh ghét nhất là cặn bã chuyên chọn kẻ yếu xuống tay, hai đứa nhỏ là ranh giới cuối cùng của nàng, động thì chết không được tử tế!
Rất nhanh, người Đại Trù Phòng đều được đưa tới quỳ ở tiền viện.
Hạ đại thúc cũng ở trong đó.
Tô Oanh mặt không cảm xúc đi tới cạnh họ, ném phần bánh mứt táo kia xuống đất.
"Đây là điểm tâm cho tiểu thế tử và tiểu quận chúa ăn, nhưng bên trong trộn lẫn bột thuốc kích thích dạ dày, dẫn đến tiểu quận chúa và tiểu thế tử ói mửa tiêu chảy, không cần phải gấp gáp kêu oan trước, ta cũng biết điểm tâm là Hạ Thủ Nghĩa làm, nhưng ở Đại Trù Phòng nhiều năm như vậy, ai cũng có hiềm nghi."
Nói xong, nàng hơi dừng lại, mắt phượng lạnh lùng quét qua cực nhanh trên người họ: "Ta cho các ngươi một cơ hội sống, nói, rốt cuộc là ai động tay động chân."
"Vương phi, Đại Trù Phòng mấy ngày nay đều là đầu bếp Hạ chủ trì, bọn ta hoàn toàn không được nhúng tay vào, mấy ngày trước tiểu nhân bị bệnh, hôm nay mới khỏe, thậm chí cửa Đại Trù Phong cũng chưa từng vào." Người đầu tiên lên tiếng là quản sự Đại Trù Phòng.
"Đúng vậy Vương phi, đầu bếp Hạ nói bọn ta làm gì cũng không tốt, chẳng giúp được gì, ông ấy đuổi bọn ta ra khỏi nhà bếp, bọn ta hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc."
"Vương phi, bọn ta thật sự bị oan."
Tầm mắt Tô Oanh dần dần rơi trên người Hạ Thủ Nghĩa.
"Hạ Thụ Nghĩa, lời của họ ngươi nhận không?"
Đôi lông mày Hạ Thủ Nghĩa nhíu lại, ngẩng đầu lên: "Vương phi, không biết tình huống tiểu thế tử và tiểu quận chúa thế nào? Chuyện này đúng là Hạ mỗ không làm tròn bổn phận, xin Vương phi trách phạt."
"Hừ, Hạ Thủ Nghĩa ngươi đừng nên giả mù sa mưa, rõ ràng là ngươi bỏ thuốc trong điểm tâm, ngươi là muốn mưu hại thế tử và quận chúa, Vương phi, thế thì tuyệt đối người không nên giữ hắn lại Đại Trù Phòng, hắn chính là một quả bom nổ chậm, hôm nay hắn dám xuống tay với đám thế tử, há chẳng phải ngày mai cũng có thể nổi ý xấu với Vương phi và Vương gia sao?" Quản sự nhà bếp lòng đầy căm phẫn, không biết còn tưởng chuyện này là Hạ Thủ Nghĩa làm thật.
Tô Oanh hơi nhướng mày, tầm mắt phảng phất rơi vào trên người quản sự nhà bếp: "Ngươi là quản sự?"
"Dạ, tiểu nhân phụ trách Đại Trù Phòng, nhưng Hạ Thủ Nghĩa cường thế, hoàn toàn không cho tiểu nhân nhúng tay..."