Những người này đều là từ trong hoàng cung ra.
Tiêu Tẫn vào vương phủ mới nghe được những chuyện đã xảy ra từ thị vệ, không khỏi nhanh chóng đi về phía sân.
Khi nhìn thấy Tô Oanh, sự giận dữ hiện ra giữa hai lông mày của nàng vẫn còn chưa tan.
Tiêu Tẫn vội vàng đi đến bên giường hỏi: "Bọn nhỏ thế nào rồi?"
"Sau khi uống thuốc thì đã ngủ rồi."
Tô Oanh mới vừa chẩn mạch cho hai đứa bé, sau khi chắc chắn bọn chúng không có vấn đề gì mới yên tâm.
Nhưng cơn giận này nàng sẽ không dễ dàng nuốt xuống.
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Oanh đắp chăn cho hai đứa bé rồi cùng Tiêu Tẫn bước ra ngoài.
Hạ Thủ Nghĩa đang quỳ trong chánh đường.
"Lần này xác thực là do ta sơ suất, xin Vương phi và Vương gia trách phạt."
Tô Oanh sai thị vệ đưa ông ấy vào nhà, nhưng không làm gì ông ấy, ông ấy nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết rằng Tô Oanh tin tưởng mình, dự định nhân cơ hội này thanh lý đám người trong vương phủ.
Nhưng ông ấy thực sự rất tự trách mình, ông ấy vẫn luôn nhớ đi nhớ lại tốt cuộc là khâu nào đã xảy ra sai sót.
Trong vương phủ có nhiều người như vậy, ông ấy không thể nào một tay làm được hết mọi việc.
Trong Đại Trù Phòng còn có những người phụ bếp, nhưng bình thường ông ấy sẽ không cho phép những người giúp việc này đến gần lò bếp, đặc biệt là bữa ăn chuẩn bị cho đám người Tô Oanh.
Nhưng hôm nay ông ấy bị một người phụ bếp gọi ra, nói rằng thịt ở bếp ngoài bị cháy nên ông ấy chính là trong khoảng trống đó rời đi khoảng mười lăm phút, lúc đó chiếc bánh táo đỏ do ông ấy làm đã được đặt trên bếp, lúc này có người vào động tay động chân với chiếc bánh táo đỏ ông ấy căn bản không phát hiện ra được.
"Hạ đại thúc, cho đến nay, ta vẫn luôn tin tưởng ngươi. Cho dù hôm nay xảy ra chuyện như thế này, ta vẫn lựa chọn tin tưởng ngươi." Tô Oanh trầm giọng nói.
Hạ đại thúc mím chặt quai hàm vì cảm thấy áy náy
"Lòng tốt của Vương phi đối với Hạ mỗ, Hạ mỗ cho đến khi chết cũng khó quên. Vương phi có thể yên tâm, từ nay về sau, cái khác không nói, nhưng Đại Trù Phòng này, Hạ mỗ vì Vương phi nhất định canh giữ cẩn thận và nhất quyết không để người khác có cơ hội động tay động chân vào đồ ăn."
Tô Oanh đi tới trước mặt ông ấy, ánh mắt thâm trầm nhìn ông ấy: "Tô Oanh ta chưa bao giờ sợ đối đầu với kẻ địch, chỉ sợ bị đồng đội đâm sau lưng. Nếu ngày đó đến, ta sẽ tuyệt đối cũng sẽ không ngần ngại đối phó với hắn ta, Hạ đại thúc có hiểu không?"
Hạ Thủ Nghĩa vẻ mặt căng thẳng gật đầu: "Vương phi yên tâm, nếu ngày đó đến, Hạ mỗ cho dù tự mình quyết định cũng sẽ không làm Vương phi thất vọng."
"Được rồi, từ nay về sau, phòng bếp lớn của Vương phủ đều giao cho ngươi."
"Vâng."
Sau khi Hạ Thủ Nghĩa rời đi, Tiêu Tẫn cũng đi theo ông ấy ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Tô Oanh nhìn sắc trời, thấy trời đã tối.
"Vào cung."
Sắc mặt Tiêu Tẫn không biểu tình, nhưng Tô Oanh biết hắn cũng đang tức giận.
"Đánh chó thì đừng nghĩ chủ tử của chúng sẽ mặc kệ."
Tiêu Tẫn cưỡi ngựa đến bên ngoài cung, sau khi đám Ngụy Hỉ bị ném đến, cấm quân lập tức đi thông báo cho Khang Trạch Đế.
Khang Trạch Đế còn đang tức giận vì không thể lấy lại hổ phù, giờ đây mọi người trong triều đều biết hổ phù đã rơi vào thiên trì, một ngày mò không lên, ông ta sẽ không thể nào nắm được biên giới và đại quân trong tay, nhớ tới chuyện này khiến trong lòng ông ta không khỏi sốt ruột.
"Bệ hạ, Ngụy Hỉ cùng một đám người được phái đến phủ Tề Vương phủ bị phạt gậy sau đó ném ra ngoài cửa cung."
Khang Trạch Đế nhíu mày: "Ai đánh?"
"Nghe nói là Tề Vương phi."
Sắc mặt Khang Trạch Đế càng thêm u ám, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ông ta cảm thấy Tô Oanh không thể nào to gan như vậy, tất cả những chuyện này có lẽ là do Tiêu Tẫn ra lệnh.