Tiêu Tẫn vẫn giống như trước, khó mà để cho người khác nắm trong tay!
"Bệ hạ, Tề Vương đang ở bên ngoài cung muốn tiếp kiến."
Khang Trạch Đế đang bị dồn nén và không có nơi nào để trút giận thì Tiêu Tẫn chạy đến trước cửa.
"Hãy để hắn vào, cả Ngụy Hỉ và những người khác cũng cho vào."
"Vâng."
Tiêu Tẫn đi vào đại điện liền ra tay trước: "Mời bệ hạ thay vi thần làm chủ."
Lời định nói của Khang Trạch Đế nhất thời nghẹn lại trong cổ họng: "Ngươi đã đuổi hết người ra khỏi phủ, còn muốn trẫm làm chủ gì nữa chứ?"
"Thần cũng không biết ai đã cho những người đó gan chó, để cho bọn họ dám to gan mưu hại Tế nhi và Linh nhi, dám hạ thuốc vào điểm tâm của bọn nhỏ."
Khang Trạch Đế cau mày: "Cái gì?"
Ông ta vẻ mặt sốt sắng: "Hai đứa bé thế nào rồi?"
Vẻ mặt Tiêu Tẫn căng thẳng nói: "Cũng may là phát hiện kịp thời, sau khi uống thuốc đã tốt hơn rất nhiều. Ngụy Hỉ là người từ trong cung ra, thân là đại tổng quản của Vương phủ, hắn ta dùng người không thích đáng mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Vi thần nghĩ hắn ta là người trong cung nên mang hắn ta tới đây để Hoàng thượng xử lý."
Tiêu Tẫn trước tiên là đánh đòn phủ đầu, ngăn cản cơn giận dữ của Khương Trạch Đế.
Khương Trạch Đế hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, thật đúng là tức chết!
Đám phế vật vô dụng này!
"Ngươi yên tâm đi, chuyện này trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
"Đa tạ bệ hạ."
"Vậy trong vương phủ của người há chẳng phải không có người nào thay ngươi chủ trì đại cục sao?"
"Thần đã sai người đưa Trương Thư Minh trở về. Ban đầu là hắn ta thay vi thần quản lý vương phủ, mọi việc trong vương phủ hắn ta đều hết sức quen thuộc."
Khang Trạch Đế nheo mắt lại, dùng đôi mắt như đại bàng nhìn Tiêu Tẫn hồi lâu mới nói: "Nếu ngươi đã sắp xếp xong thì trẫm không cần lo lắng nữa, ngươi yên tâm, những người đó trẫm nghiêm khắc xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng." "Đa tạ bệ hạ."
Tiêu Tẫn đứng dậy: "Thần cáo lui."
Mãi cho đến khi Tiêu Tẫn đi xa, Khang Trạch Đế hất văng hết đồ đạc trên bàn.
Rõ ràng là ông ta muốn trách Tiêu Tẫn, nhưng ai biết lại biến thành ông ta đứng về phía hắn.
"Ngụy Hỉ, đồ ngu xuẩn này, đem những người đó ném vào phòng tra tấn để bọn họ xử lý."
"Vâng."
Lúc Tiêu Tẫn trở về vương phủ thì trời đã tối.
Hai đứa nhỏ cũng tỉnh lại, sau khi ngủ một giấc thì tinh thần đã hoàn toàn khôi phục, trông còn vui vẻ và hoạt bát.
Bởi vì dạ dày bị kích thích, Hạ Thủ Nghĩa đặc biệt nấu cháo thảo mộc cho bọn chúng vào ban đêm, để bồi bổ dạ dày.
Khi Tiêu Tẫn bước vào phòng, mẫu tử bọn họ đang chuẩn bị ăn, khi nhìn thấy hắn bước vào, hai đứa nhỏ vui vẻ nhảy khỏi ghế chạy đến ôm lấy Tiêu Tẫn.
"Phụ thân, người trở về rồi."
Tiêu Tẫn bế hai đứa lên: "Bụng còn đau không?"
"Không còn đau nữa phụ thân ơi, Tễ Nhi không còn đau nữa."
Thuốc kích thích dạ dày, gây ra viêm dạ dày cấp tính, bệnh này chỉ cần uống thuốc kịp thời sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng phải ăn nhẹ trong vài ngày nếu không sẽ dễ tái phát.
Tô Oanh liếc nhìn Tiêu Tẫn: "Trở về cũng khá nhanh, ông ta không gây rắc rối cho ngươi à?"
Tiêu Tẫn ôm đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh nàng: "Người của ông ta gây chuyện ở nhà ta, ông ta có tư cách gì mà trách ta?"
Sau khi cho hai đứa bé đi ngủ, Tiêu Tẫn và Tô Oanh đến tiền viện.
Một người đàn ông trung niên với dáng người gầy gò và khuôn mặt trắng trẻo bước vào.
"Nô tài Trương Thư Minh bái kiến Vương gia, Vương phi."
"Quản gia, đứng lên đi." Tiêu Tẫn nói với Tô Oanh: "Trương công công đi theo ta khi ta ở trong cung, sau khi ta rời khỏi cung, hắn theo ta ra ngoài, lúc ta đến biên ải để hắn bình phục sức khỏe. Hiện nay vương phủ không có người trông coi, trước hết cũng chỉ có thể để cho Trương công công trở lại."