Trương Thư Minh nhanh chóng ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tiêu Tẫn và Tô Oanh, đôi mắt hắn ta đỏ hoe: "Thật may mắn cho nô tài khi còn có cơ hội quay lại phục vụ cho Vương gia và Vương phi. Vương gia yên tâm, nô tài nhất định dốc hết sức giúp đỡ Vương gia."
"Được, vậy làm phiền ngươi, sau này Vương phi có phân phó gì ngươi cứ làm theo là được."
Trương Thư Minh lại dập đầu với Tô Oanh: "Vâng."
Trương Thư Minh trở về đồng nghĩa với việc quyền kiểm soát vương phủ lại một lần nữa rơi vào tay bọn họ.
Những người mà Tiêu Tẫn tin tưởng chắc chắn không phải là kẻ yếu đuối, Trương Thư Minh sẽ sắp xếp hợp lý những người do Khang Trạch Đế cử đến còn lại.
Điều khiến cho tất cả mọi người bất ngờ là ngày hôm sau, thánh chỉ Khang Trạch Đế bổ nhiệm Tiêu Tẫn làm phó Thống lĩnh cấm vệ quân được mang đến vương phủ, yêu cầu Tiêu Tẫn phải nhậm chức ngay lập tức.
"Vương gia, Hoàng thượng đây là có ý gì?" Giang Dương nhìn thánh chỉ, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ là vì Vương gia giao ra hổ phù nên hoàng đế không còn kiêng dè ngài nữa?
Không thể nào, nhiều binh mã của cấm thành như thế mà còn ở trong tay Vương gia.
Giang Dương không hiểu, nhưng Tiêu Tẫn lại hiểu, nếu không làm gì thì khó có thể phạm sai lầm, bổ nhiệm hắn làm phó Thống lĩnh cấm vệ quân dường như trao cho hắn quyền lực, nhưng chức phó Thống lĩnh chính là dùng để gánh vác trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù là hai thái giám trong cung đánh nhau, Hoàng đế cũng có thể trách tội lê đầu cấm quân, nói bọn họ không giữ được trật tự trong cung.
Chiếu chỉ bổ nhiệm này là dùng để gây khó dễ hắn.
"Đi thôi, đến nơi nhậm chức xem thử."
"Vâng."
Sau khi Tiêu Tẫn mặc quan bào, liền đưa Giang Dương ra khỏi phủ.
Ngay khi Tiêu Tẫn vừa rời đi, một nhóm người khác từ cung lại đến.
"Vương phi, có người từ trong cung tới, nói Hoàng hậu muốn gặp Vương phi, mời Vương phi vào cung nói chuyện."
Tô Oanh nhướng mày, Hoàng hậu chính là mẹ ruột của Tiêu Tuyệt, khi nàng dốc sức đối phó với Tiêu Tuyệt, Hoàng hậu liền phái người đến cảnh cáo, nói cách khác, nhìn nàng lâu một cái cũng thấy chán ghét. Không có chuyện gì sẽ không để cho kẻ chướng mắt như nàng vào cung.
"Không đi."
Triệu ma ma mang điểm tâm bước vào phòng, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Hoàng hậu muốn gặp người, cho dù lần này người có từ chối, sau này bà ta cũng sẽ tìm lý do khác để cho người vào cung. Vương phi vào cung xem thử thế nào?"
Tô Oanh công khai vào cung, Hoàng hậu không thể làm gì nàng.
Tô Oanh không kiên nhẫn cau mày, nếu không quay lại lấy ít đồ, nàng cũng sẽ không cam tâm quay lại đối phó với đám người tâm địa gian xảo này.
"Vậy thì nghe theo Triệu ma ma."
Bây giờ vương phủ đã nằm trong sự kiểm soát của họ, nhưng trước khi rời khỏi vương phủ, Tô Oanh vẫn điều động một đội thị vệ canh giữ bên ngoài viện của hai đứa bé.
"Vương phi, xin mời, Hoàng hậu đang đợi người trong cung."
Tô Oanh lên xe ngựa, đi thẳng tới bên ngoài cửa cung.
Đây là lần thứ hai nàng đến đây và cũng giống như lần trước, tràn đầy bài xích.
Sau khi vào cung, có cung nữ đang đợi ở ngoài cổng cung.
"Nô tỳ tham kiến Vương phi, Vương phi mời."
Sau khi cung nữ hành lễ, liền dẫn Tô Oanh đến cung Phụng Ngô.
Cung nữ dẫn Tô Oanh đi thẳng vào trong cung Phụng Ngô, để Tô Oanh đợi ngoài cửa một lát, nàng ta vào thông báo.
Hoàng hậu không để nàng đợi quá lâu mà cho nàng trực tiếp tiến vào cung điện.
Hoàng hậu mặc áo phượng đỏ tươi ngồi uể oải nhưng đoan trang trên ghế, chiếc trâm phượng trên đầu khi quay đầu lại tỏa sáng rực rỡ, bà ta đã gần bốn mươi tuổi nhưng được chăm sóc chu đáo, trông cũng chỉ ba mươi.
Tô Oanh nhìn sơ một cái rồi quay đi: "Tham kiến Hoàng hậu."
Hoàng hậu cười khinh miệt khi nhìn thấy Tô Oanh ngay đến động tác hành lễ cũng không đúng tiêu chuẩn.
Phải nói Tiêu Tẫn này cũng ngu ngốc quá rồi, rõ ràng hắn đã gặp rắc rối vì người phụ nữ này một lần, nhưng khi có cơ hội hồi kinh, hắn lại mang nàng về, thật sự là quá ngu xuẩn.